Mac Đình Xuyên không chút lưu tình nói một câu làm Ngân Tư Phỉ tái nhợt khuôn mặt.
Đúng vậy.
Mạc Đình Xuyên nói không sai.
Bọn họ vốn dĩ không phải là một binh lính thực sự, xuất hiện ở chổ này, nói là để trải nghiệm cuộc sống quân đội, thực chất là mang ý định tăng tỉ lệ xuất hiện trong chương trình này.
Được xuất hiện trong chương trình mới là ý định ban đầu.
Tuy nhiên, một số người vào đây liền bị kích thích mang tâm huyết muốn trở thành quân nhân thực sự, một số người vẫn muốn sống hạnh phúc, không hơn.
Ngân Tư Phỉ im lặng nhìn Mạc Đình Xuyên, Mạc Đình Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, theo sau hắn đạm thanh nói: “ Ta không biết cô nghĩ như thế nào, nhưng nếu cô lựa chọn đứng ở chổ này, ta hy vọng cô lấy thân phận quân nhân xuất hiện ở trước mặt ta, không phải là một nghệ sĩ tham gia biểu diễn chương trình”.
“ Mỗi người lính trong quân khu đều rất bận rộn, và huấn luyện viên của họ cũng vậy, mỗi ngày đều phải luyện tập. Cho nên, ta hy vọng hết thảy mọi người không làm chính mình thất vọng, cũng không làm bọn họ thất vọng”.
Nghe vậy, đám người Ứng Soái đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, sôi nổi hô to: “ Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi sẽ nổ lực”.
Giọng nói rơi xuống, Mạc Đình Xuyên đưa mắt liếc nhìn đám người một cái, tiện đà đưa mắt về phía Ngân Tư Phỉ: “ Cô thì sao?”
Ngân Tư Phỉ cắn răng.
Cô đương nhiên biết phát ngôn của Mạc Đình Xuyên không có vấn đề gì.
Tham gia chương trình này là lựa chọn của riêng cô, cô phải chịu trách nhiệm cho quyết định này.
Im lặng một lúc, Ngân Tư Phỉ nặng nề gật đầu: “ Báo cáo huấn luyện viên, tôi có thể”.
***
Nữa giờ sau, Mạc Đình Xuyên để cho đám lính trước mặt anh ta lập thành nhóm bốn người. Có hai trăm cân gỗ tròn, và nhóm người tiếp tục giữ khúc gỗ trong mười phút tiếp theo.
Đám người Ứng Soái đều đã nổi gân xanh.
Tiếp sau, là huấn luyện nằm tại chổ ôm gỗ tròn hít đất.
Vào thời điểm kết thúc, có thể nói khoá đào tạo này thật sự giống như cơn ác mộng.
Trên cơ bản đám người Diệp Sơ Dương đều đã gã xuống đất, ngay cả ngón tay của họ cũng không muốn động đậy.
Ngược lại, ba huấn luyện viên của Tô Dã còn ra vẻ rất thành thục.
Tô Dã đem Mạc Tử Nghiên từ trên mặt đất nâng dậy, nhìn cô đi vào lều trại.
Diệp Sơ Dương lúc này đang đứng bên cạnh hắn, chú ý đến ánh mắt phức tạp kia, cười khẽ vỗ vỗ vai hắn, dường như không có chút hảo ý hỏi: “ Đau lòng sao?”
Nghe vậy, Tô Dã hơi hơi hạ con ngươi, che lấp đi ánh sáng trong mắt.
Hắn gật đầu, giọng nói khàn khàn truyền đến tai Diệp Sơ Dương: “ Đau lòng”.
Nói không đau lòng khẳng định là giả.
Vốn dĩ Mạc Tử Nghiên là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái trước nay chưa từng trãi qua khó khăn hay thất bại nào. Bây giờ lại bắt cô phải chấp nhận huấn luyện tàn khốc như vậy.
Trong khoảnh khắc, Tô Dã dường như nghĩ Mạc Tử Nghiên đã thừa nhận rồi.
“ Tôi cũng đau lòng cho cô ấy” Diệp Sơ Dương cười nhẹ một tiếng ngay sau đó lại nói: “ Cho nên, với tư cách là một người bạn, tôi muốn nói với cậu một điều mà trước nay tôi chưa từng nói qua, hãy đối tốt với cô ấy, cô gái như vậy đáng để cậu quan tâm cả đời”.
Nghe vậy, Tô Dã không nói gì.
Đợi Diệp Sơ Dương rời đi, hắn mới thấp giọng nói: “ Một đời cũng không đủ”.
Hắn tiêu phí bao nhiêu vận khí, mới có thể ở giữa biển người mênh mang này gặp được Mạc Tử Nghiên.
Không thể phủ nhận hắn đã từng vì tình yêu này mà hoang mang, lạc lối. Nhưng may mắn thay cả hắn và Mạc Tử Nghiên đều kiên trì, bọn họ cũng được một nhóm bạn bên cạnh hỗ trợ, Mạc Đình Xuyên cũng vậy mà Diệp Sơ Dương cũng vậy.