Thường Tĩnh nhìn hai người ngồi xuống trên ghế, anh cũng đi theo dọn ra một cái ghế rồi ngồi xuống. Bành Quảng Tuyên xoay người ra khỏi lều làm một cái thủ thế.
Mạc Tử Nghiên cũng khôn phải tên ngốc, vừa thấy bộ dạng cẩn thận của Bành Quảng Tuyên như vậy, liền cũng biết đại ca nhà mình và Tô Dã rời đi tuyệt đối là có chuyện lớn.
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt nhỏ của cô liền mau thành một đoàn rối rắm.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ là buồn cười vươn ngón tay ra chọc chọc má đối phương “Yên tâm đi, anh trai và người yêu chị chắc chắn không có chuyện gì đâu. Nhưng mà hôm nay lại đây, xác thật là cũng muốn đem sự việc nói cho chị nghe một chút.”
Nhưng vì cái gì mà lựa chọn lều của Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên, quan trọng nhất vẫn là phòng ngừa tai vách mạch rừng một chút.
Còn nữa, Diệp Sơ Dương mặt ngoài rốt cuộc vẫn là một người đàn ông, tuy ngày thường cùng Mạc Tử Nghiên thân cận, nhưng dưới mí mắt đại chúng lại khác, nếu buổi tối bị người khác nhìn thấy Mạc Tử Nghiên vào lều của cô, hơn nữa lúc này lại không có Tô Dã ở đây -----
Có quỷ mới biết người ta sẽ nghĩ như thế nào.
Nên lúc này, Diệp Sơ Dương dứt khoát cũng hoặc là không làm, đã làm thì phải mang theo Mạc Tử Nghiên tới lều của Thường Tĩnh.
Sau khi những lời này của Diệp Sơ Dương rơi xuống, Thường Tĩnh nhìn cô một cái, sau đó liền đem những chuyện phát sinh lúc trước nói một lần hoàn chỉnh, cuối cùng, anh nói “Mạc thiếu tướng và Tô Dã thế nào, ngày mai hẳn cô sẽ biết.”
Tuy rằng ở thời khắc cuối cùng, Thường Tĩnh vẫn chưa đem chuyện nói rõ ràng, nhưng đầu óc Mạc Tử Nghiên vẫn sử dụng khá tốt, cô lập tức liền minh bạch mọi thứ, “Chà, tôi trở về đây, các anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời, Mạc Tử Nghiên xoay người rời đi.
Giờ phút này, Thường Tĩnh còn đang ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng đối phương, không khỏi tấm tắc cảm khái một tiếng “Tôi phát hiện ra, Mạc Tử Nghiên rất kiên cường, lại còn rất thông minh.”
Đối với lời khen của Thường Tĩnh, Diệp Sơ Dương chỉ là cười cười “Em gái của Mạc Đình Xuyên sao lại có thể kém cỏi được chứ?”
“Nói cũng đúng.” Thường Tĩnh gật gật đầu, ngay sau đó lại nhìn về phía Diệp Sơ Dương, trong mắt lại không còn ý cười vừa rồi, ngược lại nhiễm vài phần thâm trần cùng lo lắng, “Cậu ngày mai để tâm một chút. Đến lúc đó viên đạn trong súng có thể bị tráo thành đạn thật.”
“Tôi biết rồi.”
*
Mạc Tử Nghiên từ bên ngoài trở lại lều, động tác tuy có vẻ hơi cẩn thận chút, nhưng lại đánh thức Ngân Tư Phỉ đang ngủ ở một bên giường.
Ngân Tư Phỉ chớp chớp mắt chua xót dường như không mở được đôi mắt, thuận đường còn dùng tay xoa xoa, lúc này mới lấy một ngụm hơi mang theo tiếng nói khàn khàn hỏi “Nancy? Chị đã khuya rồi còn làm gì vậy?”
Mạc Tử Nghiên dường như cũng không nghĩ tới động tác của mình đã cẩn thận như thế, lại đem người đang ngủ đánh thức, cô theo bản năng lè lưỡi, sau đó nhỏ giọng nói, “Tôi lo lắng cho trai tôi, liền chạy đi tìm Diệp Sơ Dương đi hỏi huấn luyện viên Thường Tĩnh.”
“Ohm, anh trai chị bọn họ đã mấy ngày không xuất hiện, lo lắng cũng là chuyện bình thường. Huấn luyện viên Thường Tĩnh nói thế nào? Bọn họ khẳng định là không có việc gì chứ?”
“Huấn luyện viên Thường Tĩnh nói là bọn họ đi làm nhiệm vụ, chắc là không có sự tình gì quá lớn, chỉ là trong lúc làm nhiệm vụ thì điện thoại không được, kêu tôi không cần suy nghĩ nhiều quá.” Mạc Tử Nghiên vừa nói, một bên sờ sờ mũi.
Lời tuy nói là vậy, nhưng trong giọng nói lo lắng lại là không lừa được người.
Đối với việc này, Ngân Tư Phỉ cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ là nhỏ giọng nói “Nếu luyện viên Thường Tĩnh đã nói bọn họ không có chuyện gì, thì chính là không có chuyện gì. Chị không cần quá lo lắng, đi ngủ sớm một chút đi.”