Cô nhanh chóng đem mấy lát cá tới bàn, nêm nêm gia vị, lúc này mới bắt đầu hạ nồi.
Một bên nấu cơm, một bên Diệp Sơ Dương cùng các comment tán gẫu.
“Hành trình tiếp theo à, tôi cũng không biết, anh Đoàn không nói gì với tôi, cho nên khả năng là muốn tôi nghỉ ngơi một thời gian ngắn chăng.” Cô ngẩng đầu liếc liếc mắt nhìn một comment đang chạy chạy, ngay sau đó lại nói “Làm đồ ăn nhiều như vậy sao ăn cho hết? Đây không phải một mình tôi ăn.”
“Ăn cùng ai? Là tên cẩu tử nào? Ngươi xong đời rồi, ngươi dám mắng chú út ta là cẩu.” Diệp Sơ Dương mặt vô biểu tình nói lời cợt nhả, “Dưới bầu trời này làm gì có tên cẩu nào lại đẹp trai như vậy chứ.”
“Ngươi chưa thấy qua sẽ không biết đẹp hay không đẹp? Không vấn đề gì, sau này sẽ có cơ hội.”
“Chú út tôi có bạn gái hay không? Ha ha”
“Muốn cho chú út tôi lộ mặt? Không được. Ngươi có đưa du thuyền cũng đều không được, ta là một bá chủ có nguyên tắc. Một trăm du thuyền? ờ, cái này có thể suy xét một chút.”
“Diệp Sơ Dương, tôi nghe được.”
Liền ở thời điểm nào đó bá chủ cợt nhả và các lượt bình luận đang đối thoại hăng say, bên tai Diệp Sơ Dương bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp không mặn không nhạt.
Đang khi nghe đến âm thanh này, mọi người rõ ràng nhìn thấy bá chủ cợt nhả nhà mình đang vẻ mặt một chữ đơ.
Diệp Sơ Dương cảm thấy chính mình vừa mới khoe khoang quá mức. Nếu không cũng không đến mức không nghe thấy động tĩnh gì khi Diệp Tu Bạch đến đây.
Mệt tim rồi!
Cô gãi gãi cằm, rất nịnh nọt xoay người dựa vào bàn nấu ăn, tay nhanh chóng đem camera nhấn xuống một cái.
Trong nháy mắt đông đảo người xem chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh đen thui: “....???”
Còn không đợi bọn họ đánh dấu hỏi dò hỏi, tiếng nói vô cùng nịnh nọt của bá chủ nhà mình vang lên, “Chú út đã tắm rửa xong rồi à? Chú muốn ăn gì? Cháu làm cho chú.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua camera bị thiếu niên che ở phía sau, không để ý vấn đề vừa rồi của Diệp Sơ Dương, chỉ là nhướng mày dò hỏi, “Tôi muốn nhìn thấy người trong đó?”
Mà giờ phút này các bình luận đang điên cuồng nhảy tới -----
<woa woa!!! Thấy được người, thấy được!!!>
< Diệp Sơ Dương cậu nghe chú út cậu nói đi! Nhanh lên hãy cho chú út cậu gặp chúng tôi! Tôi muốn nhìn thấy chú út! >
<Woa, Diệp Sơ Dương cầu xin cậu mà, nhanh lên, hãy thỏa mãn ước nguyện của chú út đi! Tôi muốn cho chú ấy nhìn thấy chúng tôi!>
<ya ya ya, Diệp Sơ Dương cậu mau đáp ứng chú út đi!>
Những bình luận cứ điên cuồng xuất hiện, Diệp Sơ Dương đương nhiên là không nhìn thấy. Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Muốn nhìn cái gì mà nhìn chứ. Cháu cảm thấy khó chịu.”
Vừa nói, cô trợn mắt, sau đó yên lặng đem camera đưa ra đằng trước.
Diệp Tu Bạch dường như cũng không lường trước được tên nhóc nhà mình động tác lại nhanh chóng đến vậy, không phản ứng kịp, cả người liền xuất hiện trên màn hình.
Diệp Tu Bạch: “........”
Người đàn ông im lặng hai giây, cuối cùng vẫn là yên lặng xê dịch sang một bên, sau đó tiếng nói trầm thấp, “Tùy tiện làm cái gì cũng được, cậu làm là tôi ăn.”
Lúc sau nói xong, Diệp Tu Bạch xoay người rời đi.
Nhìn thấy phản ứng này của chú út nhà mình, Diệp Sơ Dương khóe miệng không nhịn xuống, đã gợi lên một độ cung rất nhỏ.
Giỡn à? Muốn đấu cùng cô sao?
Không phải muốn lộ mặt sao? Như thế nào lúc này lại chạy đi rồi?
Nụ cười tươi trên mặt Diệp Sơ Dương dường như không ngăn lại được, hoàn toàn không ý thức được giờ phút này các bình luận càng điên cuồng hơn.