“Ta nhớ rõ Cẩm Tú cháu vẫn là một nhà khoa học đúng không?”
Diệp lão gia một bên hơi trầm mặc bên trong hỏi.
Nghe vậy, Lương Cẩm Tú cười gật gật đầu, “Cũng coi như vậy đi, cháu là một nhà sinh vật học, đại học sinh vật học, cho nên sau đó liền học lên tiến sĩ của khoa này.”
“Tiểu Cửu, nghe rõ chưa.”
Bỗng nhiên bị điểm đến tên, Diệp Sơ Dương: “.......?”
Không phải chứ? Nghiên cứu sinh sinh vật học thì có quan hệ gì đến cô?
Cô còn học huyền học, vị đại ngự đệ trước mắt này có hứng thú muốn học môn này một chút?
Diệp Sơ Dương trợn mắt, nhưng ngoài miệng lại nể tình ứng hòa như cũ, “Nghe được! Nghe được rồi! Là nhà sinh vật học chứ gì. Cháu hiểu. Là một cái chức ngiệp rất cao, chính là làm một cái Godzilla.”
Diệp Tu Bạch: “............”
Lương Cẩm Tú: “.............”
Diệp lão gia: “Cháu nói gì?”
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt vô tội nhìn về phía Lương Cẩm Tú, “Không, không phải làm Godzilla sao? Vậy chẳng lẽ là cuồng bạo cự thú hoặc là thiết tuyến trùng?” (ý là dùng hạnh vi bạo lực với động vật để nghiên cứu hoặc là ngâm cứu các loại trùng) (anh thâm vãi ^^)
Diệp Tu Bạch: “............” không biết vì cái gì, rất muốn giơ ngón cái ra với tên nhóc nhà mình.
Người đàn ông hơi hơi cúi đầu, khóe môi trong lúc lơ đãng đã câu lên, ngay sau đó, lại chủ động mở miệng nói, “Tiểu Cửu ý tưởng không tồi.”
Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương, kẻ xướng người họa, làm cho mặt Lương Cẩm Tú cứng đờ vài giây. Nhưng dù gì cô cũng là tiểu thư của một gia tộc, có thể điều chỉnh quản lý cảm xúc hay bộ mặt cũng không cần quá sức.
Chỉ cần một chốc một lát, Lương Cẩm Tú liền cười đem vẻ mặt xấu hổ điều chỉnh trở về, “Cửu Thiếu thật không hổ là diễn viên, cái gì cũng có thể nghĩ đến điện ảnh mà nói. Nói lại thì, tôi cũng có xem qua mấy bộ phim Cửu Thiếu đóng, thật sự diễn rất tốt.”
Diệp Sơ Dương nghe được những lời này, nhịn không được, dưới đáy lòng cảm khái một tiếng.
Cô gái này đúng là một đối thủ mạnh đây.
Tư cập này, cô sâu kín liếc mắt một cái người đàn ông ở bên cạnh vẫn đang duy trì vẻ mặt bình tĩnh, sau đó vẫn cười mỉm “Lương tỷ tỷ quá khen.” (douple kill ^^)
Đột nhiên nghe được ba chữ “Lương tỷ tỷ” Diệp lão gia tức khắc kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương.
Trong ấn tượng của Diệp lão gia, thằng cháu đích tôn nhà mình lúc ngoan ngoãn như vậy hình như thấy không nhiều lắm? Từ sau khi tính tình của Diệp Sơ Dương có vài thay đổi, có rất nhiều chuyện đối với cô đều thực không chút để ý, dường như hoàn toàn không bỏ trong lòng.
Lúc này đây, nếu đổi lại là ngày thường, có khi Diệp Sơ Dương cũng sẽ không chú ý nhiều đến Lương Cẩm Tú, cùng lắm thì cũng chỉ xưng hô với đối phương một tiếng “Lương tiểu thư.”
“Nhóc con, sao hôm nay lại ngoan như vậy?” Diệp lão gia nhíu mày, “Có phải đang suy nghĩ cái chủ ý quỷ gì không?”
Diệp Sơ Dương: “........... Ông à! ở trước mặt người ngoài, còn không cho cháu một chút mặt mũi nào sao?”
Đối với những lời này của Diệp Sơ Dương, Diệp lão gia chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, không nói cái gì nữa, mà tiếp tục quay đầu nhìn về phía Lương Cẩm Tú đang ngồi an tĩnh ưu nhã bên cạnh.
Nói thật, Lương Cẩm Tú là một người thông minh, cũng dễ dàng nhận ra niềm vui của ông.
Diệp Sơ Dương nhìn ra được, mới chỉ một thời gian ngắn ở chung vừa rồi, Diệp lão gia đối với Lương Cẩm Tú đó đúng là rất thích.
Suy nghĩ này, Diệp Sơ Dương hơi hơi nheo đôi mắt lại, liền lấy di động ra tìm Mạc Tử Nghiên trong danh bạ, bắt đầu nhắn tin Wechat.
<Diệp Sơ Dương: Đại tỷ. Bà chị Lương Cẩm Tú của chị là người như thế nào?”
Một phút sau, Mạc Tử Nghiên trả lời tin nhắn.
< Tô Dã gia tiểu Nghiên Nghiên: Tiện nhân>
Diệp Sơ Dương: “..............”
Câu trả lời này thật sự không phải giống như thô bạo có sát khí đơn giản.
Nhưng phản ứng thật lớn như vậy của Mạc Tử Nghiên, thật là làm cho người khác hơi bất ngờ.