Đột nhiên nghe được những lời khích lệ Diệp Sơ Dương của Diệp lão gia, Lương Cẩm Tú dường như có vẻ có chút không thể tưởng tượng, “Không ngờ là Diệp Cửu Thiếu còn biết nấu cơm nữa. Tôi lúc trước cũng muốn học nấu ăn, nhưng sau này lại bị mẹ tôi ngăn lại.”
“Hả? Sao lại ngăn lại?”
Diệp lão gia đối với cái đề tài hình như có chút hứng thú.
Thấy thế, Lương Cẩm Tú cũng không có giấu diếm, cười đến có chút ngượng ngùng, “Mẹ của cháu nói con gái thì phải giữ gìn đôi tay của mình, hơn nữa cháu là một nhà sinh vật học, vẫn là yêu cầu phải làm mấy cái thí nghiệm, nên nếu tay mà bị thương thì là một vấn đề lớn.”
Nghe thấy một câu như thế, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch vẫn luôn coi mình như người qua đường, không có phản ứng gì. Nhưng Diệp lão gia lại sửng sốt một chút, sau đó cười cười, “Nói vậy cũng có lý.”
Bữa cơm này, ăn ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ.
Trong bữa cơm Diệp lão gia và Lương Cẩm Tú nói nói mấy câu, nhưng cũng không nói gì quá nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp lão gia ra hiệu cho Diệp Tu Bạch, ném xuống một câu “đưa Cẩm Tú về” sau đó liền xoay người rời đi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch liếc nhìn nhau một cái, người sau cũng không phải kẻ ngốc, mở miệng không chút do dự, “Túc Nhất, đưa Lương tiểu thư về nhà.”
Nói xong câu đó, cũng mang theo Diệp Sơ Dương đi rồi.
Lương Cẩm Tú: “.......”
Cô hoàn toàn không lường trước được sẽ có một kết quả như vậy. Vốn dĩ Diệp lão gia nói cô ở lại ăn cơm tối, hơn nữa còn nói sẽ kêu Diệp Tu Bạch đưa cô về, Lương Cẩm Tú trong lòng tự nhiên là vô cùng vui vẻ.
Cô cảm thấy dựa theo ý tứ của Diệp lão gia, dường như chuyện giữa cô và Diệp Tu Bạch vẫn còn duy trì.
Nhưng hiện tại xem ra, chuyện không phải như vậy.
Diệp lão gia này như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Lương Cẩm Tú không ngừng cân nhắc trong lòng, nhưng Diệp lão gia là một con cái gì, trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ngoại trừ ông ấy ra, thì không ai có thể đoán được.
Kỳ thực, đừng nói là Lương Cẩm Tú, chính Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy vài phần quái dị.
Nhưng mà, cô cũng không nói cái gì.
Túc Nhất thập phần nghe lời đưa Lương Cẩm Tú về chung cư của cô, liền cáo từ, Lương Cẩm Tú bỗng nhiên gọi anh lại.
Dù gì cô cũng là khách của Diệp gia, Túc Nhất thân là thủ hạ của Diệp Tu Bạch, đương nhiên không thể không nể mặt.
Lúc này đây, anh khẽ gật đầu với Lương Cẩm Tú, mang theo vài phần tôn kính dò hỏi, “Lương tiểu thư còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Nghe vậy, Lương Cẩm Tú hơi hơi mỉm cười, “Nhờ anh thay tôi nói với Diệp Tam Gia. Tuy là tôi biết anh ấy không có hứng thú gì với tôi, nhưng chuyện tình cảm có thể bồi dưỡng. Tôi tin là với sự hấp dẫn của tôi, thì không có vấn đề.”
Túc Nhất: “.......”
Túc Nhất dường như nằm mơ cũng ngờ là, Lương Cẩm Tú lại giữ lại mình để nói những lời như vậy.
Không phải chứ!
Cô nghĩ rằng lấy sức hút của cô ư????
Cô lấy đâu ra sức hút lớn như vậy mà tự tin rằng cảm thấy có thể công lược Tam Gia của bọn họ?
Không xinh đẹp bằng Cửu Thiếu nhà bọn họ, tính tình cũng không ngay thẳng như Cửu Thiếu nhà bọn họ.
Duy nhất chỉ có mỗi cái thân phận nhà sinh vật học.
Cửu Thiếu nhà bọn họ còn là một huyền học đại sư, lại còn là diễn viên, còn có không cái gì là không thể làm được. Cô hết hy vọng đi!
Túc Nhất khóe mắt run rẩy, trong lòng chân thật gật gật đầu, “Lương tiểu thư yên tâm, tôi sẽ chuyển lời đúng sự thật với Tam Gia.”
“Vậy cảm ơn Túc Nhất tiên sinh.” Lương Cẩm Tú hơi hơi mỉm cười, xoay người rời đi.