Diệp Sơ Dương biết hôm nay Diệp Tu Bạch sẽ mở cuộc họp, vốn lúc cô gửi tin nhắn cho hắn không nghĩ hắn sẽ trả lời tin nhắn nhanh như thế.
Bây giờ cô cũng không thể không biết ngượng mà tiếp tục quấy rầy Diệp Tu Bạch.
Diệp Sơ Dương vừa định tắt điện thoại, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
Cô chớp chớp mắt, click mở nội dung tin nhắn.
"Chào Sơ Dương, tôi là Lương Cẩm Tú. Xin hỏi hôm nay cậu có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Bỗng nhiên nhận đươc một tin nhắn như thế, Diệp Sơ Dương vẫn có chút bất ngờ.
Cô không nghĩ rằng Lương Cẩm Tú sẽ có ý với chú út nhà cô đâu? Xem ra lúc trước chú út nhà cô ở trước mặt nói mọi chuyện với cô ta ở trên Weibo hình như cô cũng không hiểu rõ lắm.
Thật ra Diệp Sơ Dương có thể đoán ra lí do tại sao Lương Cẩm Tú lại nhắn tin cho cô.
Đơn giản là vì muốn xin lỗi chuyện trên Weibo mà thôi.
Chỉ là, xin lỗi cũng cần tự mình gặp mặt?
Chuyện này, Diệp Sơ Dương híp mắt trả lời đối phương: Có lời gì không thể nói bây giờ sao?
Sau khi Diệp Sơ Dương nhắn lại, đối phương trả lời nhanh như chớp.
"Lời muốn nói hơi nhiều, thật xin lỗi. Cũng thật sự rất mong Sơ Dương cậu có thể gặp tôi được không, làm ơn. Tôi sẽ chờ cậu ở vườn cây bên cạnh quán cà phê."
Lương Cẩm Tú đã đề nghị rồi, Diệp Sơ Dương thấy nếu mình mà từ chối nữa hình như cũng không được lịch sự lắm.
Nhất là, dựa vào tính cách thể hiện ra bên ngoài của Lương Cẩm Tú, cho dù bây giờ cô không đồng ý gặp đối phương, Lương Cẩm Tú cũng không từ bỏ ý đồ.
Cho nên, không bằng ngay bây giờ trực tiếp gặp mặt đối phương một lần, nói chuyện cho rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, Diệp Sơ Dương tùy ý sửa sang lại bản thân, sau khi nhắn cho Diệp Tu Bạch một tin nhắn thì đi đến cuộc hẹn.
Lúc Diệp Sơ Dương ra cửa vẫn như thường ngày, đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, sau khi đi vào quán cà phê, ánh mắt của cô nhìn qua quán tìm kiếm một chút, cuối cùng dễ dàng tìm được một cô gái ngồi ở trong góc.
Hôm nay Lương Cẩm Tú mặc một chiếc váy liền thân, dáng người xinh đẹp quyến rũ. Sự thay đổi duy nhất là cô ta đã buộc mái tóc quăn lượn sóng màu vàng thành cái đuôi ngựa.
Cả người đều lộ ra vẻ giỏi giang và anh khí.
Khi cô ta thấy Diệp Sơ Dương, trên gương mặt xinh đẹp lập tức lộ ra một nụ cười tươi, giơ ngón tay chỉ chỗ ngồi phía trước, cô nói:
"Mời ngồi, cậu uống gì?"
"Nước chanh là được." Diệp Sơ Dương thần sắc thản nhiên nói, lập tức một tay nâng cằm lên, dù bận vẫn ung dung nhìn người con gái trước mắt, khiêu mi hỏi:
"Vậy, cô tìm tôi ra ngoài là có lời gì muốn nói với tôi?"
Diệp Sơ Dương vừa đến liền trực tiếp vào thẳng chủ đề, nhưng thật ra trước hết để cho Lương Cẩm Tú bất ngờ một chút.
"Không vội, tôi có rất nhiều lời trong lòng muốn nói."
Lúc hai người nói chuyện, ly nước chanh vô cùng đơn giản của Diệp Sơ Dương được đưa lên. Thiếu niên nhấp một miếng, tiếp tục nhìn Lương Cẩm Tú, về việc vừa rồi Lương Cẩm Tú nói hai chữ "không vội" này, dáng vẻ coi như hoàn toàn không nghe thấy.
Nhìn thấy phản ứng này của Diệp Sơ Dương, nụ cười trên mặt Lương Cẩm Tú lập tức trở nên cứng ngắc, lập tức lại cười phá vỡ bầu không khí yên tĩnh xấu hổ này:
"Thật ra chuyện quan trọng nhất hôm nay là nói lời xin lỗi với cậu và Diệp Tam gia."
Xong, cô ta lại nói:
"Thật sự xin lỗi, tôi vừa về nước, không nghĩ là sức ảnh hưởng của Sơ Dương cậu ở trong nước lại mạnh như thế. Tôi tùy ý nói vài câu trên Weibo có thể gây ra chuyện lớn như vậy.