Hôm nay, nhàn nhã quá Diệp Sơ Dương được Mạc Tử Nghiên gọi điện đến, trong điện thoại đối phương và cô nhiều lần đề cập đến một đống chuyện của Lương Cẩm Tú.
“Nghiêm túc mà nói tôi thật sự không biết Lương Cẩm Tú rốt cuộc là có ý gì.” Mạc Tử Nghiên mặt vô biểu tình nói, “Rõ ràng rất ghét nhà của chúng ta, nhưng hiện tại lại còn chạy đến đến nhà chúng tôi làm khách, còn nói cái gì mà phải xin lỗi?”
Diệp Sơ Dương: “..........”
Mạc Tử Nghiên có thể cảm giác được Diệp Sơ Dương đang cạn lời, cũng giống như lúc trước khi hai người mới bắt đầu nói về Lương Cẩm Tú vậy.
“Tôi tức quá đi mà.” Nói xong một đống lời nói, lúc sau Mạc Tử Nghiên mới tổng kết lại những việc mình đã trải qua một chút mà cảm thụ.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, “Em hiểu. Nghe chị nói vậy cũng giống y chang em mấy hôm nay.”
“À. À. Em không nói thì chị cũng quên mất. Việc này, tên đàn ông của em thấy thế nào?” Nghe được Diệp Sơ Dương nói thế, Mạc Tử Nghiên mới nhớ tới lúc trước bạn tốt của mình cũng gặp một vài vấn đề.
Đến nỗi vì cái gì Mạc Tử Nghiên không đem chuyện này nói lại, chủ yếu vẫn là vì trong lòng Mạc Tử Nghiên, Lương Cẩm Tú hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Sơ Dương.
Điểm này, kỳ thật khi Lương Cẩm Tú đi Mạc gia xin lỗi có thể thấy được.
Nhưng mà, tóm lại vẫn nên hỏi một chút.
Diệp Sơ Dương dựa người trên sofa một chút, lười biếng cầm nĩa chọc một miếng dưa Hami, ăn xong mới chậm rãi nói, “Khá tốt. Khả năng là Lương Cẩm Tú bị người ta chọc tức chết rồi.”
Tiếp theo, Diệp Sơ Dương đem chuyện ngày đó hai người ở quán cafe kể luôn một lần.
Nghe xong, Mạc Tử Nghiên tấm tắc hai tiếng.
Lương Cẩm Tú quả nhiên vẫn luôn tự tin trước sau như một. Không biết đến lúc sau khi biết quan hệ chân chính của Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, có còn có thể duy trì cái tư thái đó nữa không.
“Tuy biết sức chiến đấu vô địch của cậu, nhưng tôi vẫn nhắc nhở cậu một câu, Lương Cẩm Tú mấy năm nay học được không ít thủ đoạn, cậu vẫn nên chú ý một chút, đừng đến lúc đó lại bị hố thành một tên ngốc.”
Nghĩ nghĩ, Mạc Tử Nghiên vẫn là cảm thấy nên đưa ra lời khuyên, nhắc nhở sự việc một chút.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết đối phương lo lắng cho mình, cô lúc này đây thực nghiêm túc lên tiếng, “Em biết. Nói thật, nếu là ở thời cổ đại, em cũng cố mà làm cũng có thể là một đối thủ đáng gờm trong cung đấu.”
Dù gì năm đó cũng là ở Huyền môn rèn luyện qua.
Tuy là lúc đó cô có người đứng sau lưng che chở, có thể đấu không kiêng nể gì.
Nghĩ đến chuyện năm đó, ánh mắt Diệp Sơ Dương theo bản năng lập lòe một chút, ngay sau đó lại chính mình lắc đầu, đem toàn bộ những cảm xúc vốn không nên xuất hiện ném qua một bên.
Cuối cùng Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên lại nói một ít sự việc phát sinh gần đây, lúc này mới ngắt điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sơ Dương híp mắt trầm tư.
Cũng không biết Lương Cẩm Tú này có thể lại muốn làm chuyện gì xấu nữa hay không đây.
Nhưng, hiện tại muốn phòng, có khi cũng phòng không được.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương cũng không có nghĩ đến Lương Cẩm Tú nữa, mà nhìn thoáng qua tin nhắn Wechat trên di động, trả lời tin nhắn hồi nãy của Ôn Phi Vũ gửi tới, một chữ “Được.”
Ôn Phi Vũ đúng là người có đủ tư cách để làm bạn tốt của Diệp Sơ Dương, thời điểm nhìn thấy những ngôn luận lung tung trên mạng, cũng đã tưởng tượng ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Diệp Sơ Dương.
Lúc này, cũng thật vất vả lắm mới có thời gian rảnh, tự nhiên cũng muốn kêu Diệp Sơ Dương ra ngoài uống trà gì đó.