“Theo ý của Khải Trạch phỏng chừng là muốn thông qua chuyện hắc liêu này cũng làm cho Cảnh Hoàn chịu ảnh hưởng nhất định.” Ôn Phi Vũ ngưng mắt nói, “Nhưng mà tôi nghe nói đại bộ phận hắc liêu đều là chuyện không thành có, bởi vậy trên thực tế đối với Cảnh Hoàn không có gì ảnh hưởng quá lớn.”
Đoán thử vì cái gì mà Cảnh Hoàn vẫn bình tĩnh như vậy.
Bình tĩnh đến nỗi thiếu đông gia chính thức Diệp Sơ Dương này cũng không biết.
Trong nháy mắt, Diệp Sơ Dương cảm thấy thiếu đông gia mình đây giống như không phải cấp lực đặc biệt.
“Người đứng sau lưng Khải Trạch là ai, anh biết không? Diệp Sơ Dương đột nhiên hỏi.
Đột nhiên nghe một câu như vậy, Ôn Phi Vũ có chút ngoài ý muốn. Sau khi phục hồi lại tinh thần, anh lắc lắc đầu, “Không biết, chuyện này tôi cũng chú ý qua, nhưng trước sau đều không tra ra được. Nhưng tôi cảm thấy có khả năng chú út của cậu và Mộ Tấn Hoa sẽ biết.”
Dù gì Giải Trí Tinh Quang của bọn họ cũng chỉ là một công ty truyền thông giải trí đơn thuần, còn Cảnh Hoàn có Diệp thị chống lưng.
Nên những chuyện mà Cảnh Hoàn biết, Giải Trí Tinh Quang bọn họ không biết, cũng là điều bình thường.
Nghe được Ôn Phi Vũ nói, Diệp Sơ Dương dường như cũng cảm thấy có vài phần đạo lý. Cô gật gật đầu, không có ý muốn quay lại chuyện của Khải Trạch nữa. Vì Diệp Sơ Dương cũng biết rõ, những thủ đoạn rối ren lung tung của Khải Trạch, Ôn Phi Vũ kỳ thực cũng biết hết.
Nên lúc này, cô cũng không muốn lãng phí thời gian cùng Ôn Phi Vũ nói chuyện này, nên dành thời gian trực tiếp đi hỏi Mộ Tấn Hoa hoặc là Diệp Tu Bạch thì tốt hơn.
“Được rồi, tôi cũng không cùng cậu nói chuyện của Khải Trạch nữa. Dù sao theo như cậu nói cũng không thể đoán già đoán non được, hơn nữa cậu cũng chẳng biết gì.”
Diệp Sơ Dương: “..........”
Không phải chứ, huynh đệ à, thao tác chân thật này của anh hơi có điểm quá phận rồi đó.
Thời điểm hai người nói chuyện hăng say, một bên nhân viên phục vụ mang rượu tặng tới. Ôn Phi Vũ nhận rượu, theo bản năng nói cảm ơn, kết quả giây tiếp theo lại ngẩn người.
Đầu tiên anh hơi sửng sốt một chút, sau đó mở miệng dò hỏi “A, chờ một chút, cậu chẳng phải là nhân viên phục vụ lần trước mà chúng ta gặp sao?”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Sơ Dương cũng bị những lời này làm cho hấp dẫn, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó liền thấy được một gương mặt quen thuộc.
Trong nháy mắt Diệp Sơ Dương trố mắt, chớp chớp mắt, mang theo ngữ khí hơi nghi hoặc hỏi “Hằng Việt?”
Diệp Sơ Dương cảm thấy nếu hai mắt mình không mù, thì người trước mặt này không thể nghi ngờ gì nữa, chính xác là Hằng Việt.
Hằng Việt nghe được tên mình trong miệng Diệp Sơ Dương phát ra, theo bản năng nhìn cô một cái, khi chạm đến đôi mắt đào hoa kia, hắn hơi kinh ngạc một chút, lập tức liền hơi co rúm thân mình lại.
Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Diệp Sơ Dương có chút hơi bất ngờ kiểu wth.
Nhưng mà, đây cũng chỉ là biểu hiện ngoài mặt mà thôi.
Trong mắt thiếu niên nhanh chóng hiện lên một đạo thâm sắc, trên mặt vẫn như cũ là bộ dáng quá đỗi ngạc nhiên, “Không nghĩ tới Hằng Việt cậu còn làm ở chỗ này? Lần trước sau khi rời khỏi, chúng ta vẫn chưa gặp mặt.”
Lần trước sự việc Bách Minh Nguyệt đi tìm Hằng Việt, cuối cùng được Diệp Sơ Dương cứu đi.
Từ lần đó trở đi, Diệp Sơ Dương vẫn chưa hề gặp lại Hằng Việt.
Không ngờ là lúc này Hằng Việt lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa vẫn là giống y như lần trước, thật sự làm người khác hơi bất ngờ, cũng không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.
Lúc này tâm tình Hằng Việt cũng thực phức tạp.
Hắn trầm mặc nhìn Diệp Sơ Dương, cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói, xoay người rời đi.