Kỳ thật ai cũng biết người gọi điện báo nguy là người cũng chẳng có ý tốt lành gì.
Chỉ là, xử lý những chuyện như vậy, Truy Quang cũng có biện pháp xử lý riêng của mình.
Giám đốc Truy Quang giờ phút này thật sự giống như bất đắc dĩ.
Mặt khác thật ra cũng không có gì, sợ là sợ Diệp Sơ Dương vì chuyện này xử lý không được vừa lòng mà làm cho Truy Quang gặp liên lụy. Anh ta không hy vọng Truy Quang và Diệp gia lại tăng thêm nửa điểm quan hệ.
Bên này giám đốc còn đang lo lắng vô cùng, bên kia thực ra Diệp Sơ Dương lại có vẻ thực dễ nói chuyện, cô vẫy vẫy tay, đạm thanh nói “Đây là vấn đề của chúng tôi, không liên quan gì đến anh. Đối phó với cảnh sát, chúng tôi giải quyết được.”
Diệp Sơ Dương cũng biết rõ chuyện này đích xác là chuyện của mình.
Ra tay đánh người chính là vấn đề của cô.
Hơn nữa chuyện này vốn dĩ cũng không có liên quan gì đến Truy Quang.
Thời điểm cùng Diệp Sơ Dương nói chuyện, cảnh sát cũng đã chạy tới hiện trường.
Tổng cộng có năm cảnh sát, ngoại trừ người đi đầu là cảnh sát hơi lớn tuổi một chút, thì bốn cảnh sát còn lại đều trẻ tuổi. Hơn nữa khi bọn họ chú ý tới Diệp Sơ Dương còn hơi hơi trừng lớn đôi mắt, phỏng chừng là đã nhận ra trong số những người gây chuyện ở đây còn có một người gọi là nam thần quốc dân.
Bốn cảnh sát nhìn nhau, từ ánh mắt sôi nổi của đối phương đều nhận ra một tia kinh ngạc.
“Các cậu gây rối gì ở đây?” trầm mặc bên trong, ánh mắt cảnh sát lớn tuổi chuyển động một vòng trên người Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ, ngay sau đó lại nhìn nhìn vài người nằm trên mặt đất, mặt vô biểu tình đối với một cảnh sát trẻ tuổi phía sau phân phó một câu, “đánh 120”, lại đem ánh mắt đặt ở trên người Ôn Phi Vũ.
Ngay sau đó, Ôn Phi Vũ và Diệp Sơ Dương liền nghe được một câu “Như thế nào lại là cậu? Lâu rồi không thấy cậu tới cục cảnh sát làm khách, tôi còn cho rằng cậu đã cải tà quy chính rồi chứ.”
Giọng nói kia rơi xuống một khắc, trên mặt Ôn Phi Vũ tức khắc một chữ “đệch”
Mà một bên Diệp Sơ Dương dường như cũng nghĩ đến cái gì rồi, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ cung rất nhỏ.
Xem ra trước kia khi Ôn Phi Vũ không còn cải tà quy chính, thì vị đồng chí cảnh sát đây là người quen cũ. Hoặc là có thể nói, ở cục cảnh sát có rất nhiều cảnh sát cũ quen mặt Ôn Phi Vũ.
Tư cập này, Diệp Sơ Dương căn bản không có chút áp lực, tâm trạng cũng không biết như thế nào, bỗng nhiên liền chuyển biến tốt hẳn.
Tuy rằng đồng chí cảnh sát dùng phương pháp hàn huyên đặc biệt một chút với Ôn Phi Vũ, lại cũng không có ý muốn cùng Ôn Phi Vũ hàn huyên. Ông ta hướng tới mấy cảnh sát trẻ tuổi liếc mắt ra hiệu, liền kêu người mang theo đám người Diệp Sơ Dương rời đi.
Ngồi trong xe cảnh sát, Diệp Sơ Dương vẫn như cũ ngồi thả lỏng dựa vào thân xe, còn Ôn Phi Vũ bên cạnh cô vẫn luôn than ngắn thở dài, “Haiz, tôi cho rằng tôi và vị cảnh sát kia đúng là người lạ, không ngờ cái duyên phận đáng chết lại cho chúng tôi gặp lại, thật là khó chịu.”
Diệp Sơ Dương: “...........” Quả nhiên trước đây là người thường xuyên tới cục cảnh sát. Lẽ ra ngồi trong xe cảnh sát, anh ta phải suy xét xem chút nữa phải giải thích như thế nào với người nhà, anh ta lại đi cảm khái cái duyên phận đáng chết giữa anh ta và đồng chí cảnh sát kia.
Nhưng mà Ôn Phi Vũ không định cho Diệp Sơ Dương thời gian nghỉ ngơi, anh ai một tiếng hỏi, “Sơ Dương, cậu thử nói xem, hot search Weibo hôm nay có thể là “Diệp Sơ Dương cùng Ôn Phi Vũ đến đồn cảnh sát” hay không?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương mở to mắt nhìn anh ta, lười biếng nói “Sẽ không đâu.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên là giả. Nhưng mà hot search thế nào, tôi bấm tay cũng tính được, đêm nay có thể phát ra tới.”