Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1169



Edit: Tử Đằng

“Khó xử đương nhiên là chạy đi nói nói. Chính tôi kêu bọn họ đặc biệt chiếu cố.”

Nghe được những lời này Ôn Phi Vũ ở một bên yên lặng trợn mắt.

Những lời nói này giống như người của cục cảnh sát và người khai là người nhà.

Diệp Sơ Dương dường như cũng cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ ngay cái tình huống này, cô thật sự là không muốn tốn nhiều tinh lực để cùng đối phương nói cái gì nwuax. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang trầm mặc trước mặt mình, chớp chớp mắt.

Diệp Tu Bạch cũng im lặng nhìn tên nhóc nhà mình.

Giờ phút này Diệp Tu Bạch rất muốn làm một việc đó là đem Diệp Sơ Dương xách lên và đánh vào mông hai cái. Nhưng ở nơi này thật không thích hợp.

Ôn Phi Vũ thật ra thấy cũng không có gì, dù gì Diệp Sơ Dương cũng là bạn thân, hơn nữa rõ ràng cũng biết mối quan hệ của hai người kia.

Nhưng Lương Cẩm tú này thấy chướng mắt lại không giống anh.

Hiện tại Diệp Tu Bạch nhìn thấy Lương Cẩm Tú đều cảm thấy mệt tim, càng không cần phải nói giờ phút này bị cô ta như đổ thêm dầu, quả thực có thể nói là cả người khó chịu.

Thấy không càng thêm yên lặng, Ôn Phi Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là chủ động đánh vỡ không gian yên tĩnh, “Diệp tam gia, chuyện này không có liên quan gì đến Diệp Sơ Dương, do là tôi kêu cậu ấy đến quán bar, mong ngài không trách cứ cậu ấy. Mà hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, chi bằng Tam Gia hãy mang theo Diệp Sơ Dương về nhà trước.:

Kỳ thật Ôn Phi Vũ chủ yếu vẫn là vì Diệp Sơ Dương mà ôm trách nhiệm vào người, hơn nữa chủ động giúp Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch rời xa Lương Cẩm Tú.”

Nghe được câu này của Ôn Phi Vũ giống như trợ công, Diệp Sơ Dương vội vàng gật gật đầu, nhón chân chọc chọc mặt nam nhân, rất là cẩn thận hỏi, “Có chuyện gì chúng ta về nhà nói được không? Cháu nhận sai, chú muốn thưởng muốn phạt cháu thế nào cũng được.”

Diệp Sơ Dương đã nói đến như thế rồi, Diệp Tu Bạch còn chưng ra bản mặt không quan tâm thì cũng không thể nào nói nổi.

Chưa kể đến, trước mắt thì nơi này cũng không phải nơi tốt để giáo huấn.

Nghĩ nghĩ, Diệp Tu Bạch liền ra hiệu với Túc Nhất. Nhận được ám hiệu, Túc nhất lập tức hiền hướng tới đi đến bên trong cục cảnh sát, giúp Diệp Sơ Dương xủ lý thủ tục.

Còn lại Diệp Tu Bạch mang theo Diệp Sơ Dương về trong xe.

Trước một khắc Diệp Sơ Dương bị mang đi, Ôn Phi Vũ ở bên tai nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Thật sự nếu không giải quyết được, thì giải quyết trên giường.”

Diệp Sơ Dương tức khắc vô ngữ nhìn anh.

Ôn Phi Vũ còn cố tình đưa tay đỗi đỗi lên ngực mình, đảm bảo: “Thật đấy. Hãy tin tôi. Mọi người đều là đàn ông cả, đều hiểu.”

Diệp Sơ Dương: “........” Anh đúng thật dự là rất hiểu kịch bản đó.

Đặc biệt là đều liều mạng giống y chang Mạc Tử Nghiên.

Diệp Sơ Dương lặng lẽ véo véo ấn đường, sau đó dừng bước xoay chân nhìn về phía người đàn ông đã từ đầu vẫn nhìn về phía cô, Diệp Sơ Dương vội vàng cất bước liền chạy.

Ôn Phi Vũ: “...... có tiền đồ!”

Diệp Sơ Dương chạy đến bên cạnh Diệp Tu Bạch, thừa dịp người khác không chú ý, cô khẽ meo meo đưa ngón chỏ câu lấy ngón áp út của anh, sau đó ngẩng đầu, lấy lòng người đàn ông.

Thấy thế, Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn cô một cái, cũng không nói gì, trực tiếp đem người vào trong xe.

Diệp Sơ Dương vừa mới ở trên xe ngồi xuống, trước mắt liền phúc xuống một đạo thân ảnh, ngay sau đó trên môi cô liền rơi xuống một đạo cảm giác mềm mại.

Cô chớp chớp mắt, biết giờ phút này hẳn là Diệp Tu Bạch tức giận rồi, nên lúc này đây thập phần thuận theo, vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, nỗ lực gia tăng nụ hôn này.

Diệp Sơ Dương cứ như thế thuận theo bộ dáng làm cho tâm tình vốn dĩ còn chẳng ra gì của Diệp Tu Bạch một lòng tức khắc mềm mại xuống dưới.