Trực giác nói cho Diệp Sơ Dương biết, mẹ nuôi của Diệp Tu Bạch không phải cái dạng gì tốt cả.
Bằng không thì, vì cái gì mà Diệp Tu Bạch lại sống ở Diệp gia nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương lại lần nữa ngưng mi, chỉ là cái gì cũng chưa nói, an tĩnh đem mặt dán ở vai anh, chờ đợi Diệp Tu Bạch đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Mẹ nuôi kia cũng là người trong nước Z, nhưng là nhà chồng của bà ấy, tôi tưởng cậu có nghe nói qua rồi.” Diệp Tu Bạch nói, rũ mắt nhìn thoáng qua tên nhóc có vẻ ngoan ngoãn đang nằm trong lòng ngực mình, “Bà ấy là tam phu nhân của gia tộc Hoggs.”
Đột nhiên nghe được ba chữ Hoggs này, Diệp Sơ Dương liền sửng sốt một chút.
Diệp Tu Bạch nói đúng, gia tộc Hoggs chính xác là cô có nghe qua, gia tộc này đúng là cũng không phải tốt đẹp gì.
Người ta đồn là đây là một gia tộc đầu cơ trục lợi các di tích lịch sử.
Nói là đầu cơ trục lợi các di tích văn hóa có phải hơi quá khó nghe hay không?
Nói uyển chuyển một chút, cấp dưới của gia tộc Hoggs có một chuỗi sản nghiệp, có người nào đó đào bới được cổ vật đem bán cho gia tộc Hoggs, cuối cùng gia tộc Hoggs thông qua thủ hạ của mình đem ra hội bán đấu giá với giá cao.
Một chuỗi sản nghiệp như vậy đã mang lại cho gia tộc Hoggs một vị trí không nhỏ ở thủ đô nước Y.
Không ngờ, lúc trước Diệp Tu Bạch lại được một gia tộc nuôi dưỡng, trước khi trở thàn thế này -----
Diệp Sơ Dương liếm chút môi khô khốc, cuối cùng nhỏ giọng dò hỏi, “Vậy vì cái gì mà chú lại đến Diệp gia?”
Nói thật, Hoggs vẫn còn kém xa Diệp gia rất nhiều.
Diệp Tu Bạch dường như đoán được trong lòng người yêu mình đang nghĩ đến thứ gì, cũng không do dự, liền đem sự việc nói hết một lần, đương nhiên trong đó có những chi tiết nỏ không cần thiết nói với nhau.
Anh nói, “Nuôi dưỡng tôi là tam phu nhân của gia tộc Hoggs, tên gọi là Yến Hồng. Lúc ấy, bà đem tôi từ cô nhi viện về. Bà ấy bị mắc bệnh trầm cảm sau sinh, trầm cảm nghiêm trọng. Cho nên vì trị bệnh cho bà ấy, bọn họ nghĩ ra một biện pháp.”
Biện pháp này chính là sử dụng một đứa trẻ khác làm giảm bớt bệnh trầm cảm của Yến Hồng.
Lúc đầu quả thực rất hữu dụng, Yến Hồng đối với Diệp Tu Bạch rất tốt.
Bà mua quần áo mới cho Diệp Tu Bạch, làm cho anh các loại đồ ăn ngon. Tất cả mọi người đều cho rằng bệnh trầm cảm của Yến Hồng đã tốt lên nhiều. Không ngờ ba tháng sau Yến Hồng lại có thai.
Cũng từ đó trở đi, mọi chuyện tối tăm đều bao phủ lấy Diệp Tu Bạch.
Là khi anh đang ngủ ngon, sẽ bỗng bị đánh thức vì Yến Hồng dùng kim đâm.
Sẽ bị Yến Hồng bắt không cho ăn cơm.
Sẽ vô duyên vô cớ bị Yến Hồng cầm roi đánh.
Thậm chí những ngày mùa đông, Yến Hồng ra lệnh bắt anh cởi sạch quần áo của mình, đứng giữa trời tuyết rơi lạnh buốt cả một ngày.
Tất cả những điều này, đều chỉ là do Yến Hồng cảm thấy Diệp Tu Bạch sẽ hại cô không sinh được con nữa.
Tất cả những điều này, kỳ thật đều chỉ là do Yến Hồng tự cho là mà thôi.
Người của gia tộc Hoggs nhìn thấy Yến Hồng đem hết tức giận trút lên người Diệp Tu Bạch cũng không có ý muốn nhúng tay vào. Dù gì, Diệp Tu Bạch cũng chỉ là một người ngoài, còn đứa con trong bụng Yến Hồng mới là huyết mạch chính thống của gia tộc Hoggs bọn họ.
Bọn họ cần gì phải vì một người ngoại tộc mà lãng phí thời gian của mình?
Cuối cùng, cuối cùng Diệp Tu Bạch cũng nhịn không được, anh muốn chạy trốn, nhưng lại bị Yến Hồng phát hiện.
Một buổi tối kia, Yến Hồng như là phát điên, điên cuồng lấy roi đánh Diệp Tu Bạch, lúc đó Diệp Tu Bạch còn nhỏ, bị đánh đến còn nửa cái mạng.