Nhỉn thấy phản ứng này của đối phương, Diệp Sơ Dương cảm thấy buòn cười.
Nhưng mà nếu đối phương đã nguyện ỷ như thế, vậy thì cô cũng không muốn trộn lẫn cái gl.
Sau khi đi vào công ty, cô liền từ trong hầm gara đi thẳng đến chỗ thang máy, một đường né qua mọi người, đi thẳng tới văn phòng của Diệp Tu Bạch.
Diệp Sơ Dương gõ cửa 2 cái, sau đó đấy cửa bước vào, liền bất ngờ phát hiện trong văn phòng không chi có minh Diệp Tu Bạch.
Đúng rồi, Mộ Tấn Hoa cũng nằm ban Giám Đốc.
Hiển nhiên, Mộ Tấn Hoa nhìn thấy Diệp Sơ Dương liền bừng tỉnh. Tỉnh mộng hai giây, Mộ Tấn Hoa vội vàng đứng lên, hơi hơi khom lưng với Diệp Sơ Dương, “Cửu Thiếu.”
Đối với cách xưng hô cung kính của Mộ Tấn Hoa, Diệp Sơ Dương vội vàng xua xua tay, “Mộ tổng anh đừng quá khách khí. Dù gì anh cũng là ông chủ của tôi.”
Đúng vậy.
Bên ngoài, tôi là ông chủ của cậu, không sai! Nhưng cậu là đại gia của tôi.
Mộ Tấn Hoa yên lặng ở trong lòng nghĩ thầm.
Diệp Sơ Dương sau khi chào hỏi Mộ Tấn Hoa xong, liền cầm bình giữ ấm xách theo trong tay, ném tới trước mặt Diệp Tu Bạch, thuận miệng hỏi Mộ Tấn Hoa một câu, “Mộ tổng đã ăn cơm chưa? Có muốn cùng ngồi ăn cơm không?”
Giọng nói vừa dứt, dường như là không hề do dự.
Diệp Tu Bạch và Mộ Tấn Hoa đồng thời có phản ứng.
Người trước ngẩng đầu nhìn về phía tên nhóc nhà mình, sao đối phương có hành vi hào phóng nhưng lại bất mãn như thế. Mà người sai thì bị thất kinh rồi.
Ngày thường Mộ Tấn Hoa luôn bình tĩnh như thế nào, nhưng đối với cái hố này của Diệp Sơ Dương đào cho anh, hơi bị kích động một chút.
Người đàn ông từ trên sofa đứng lên, đầu tiên là đối với Diệp Sơ Dương nói một câu, “Cám ơn ý tốt của Cửu Thiếu, nhưng tôi đã ăn rồi.” Sau khi nói xong câu đó, Mộ Tấn Hoa liền ra hiệu cho Diệp Tu Bạch, xoay người rời đi.
Diệp Sơ Dương: “...”
Thiếu niên nhìn theo bóng dáng rời đi của Mộ Tấn Hoa, theo bản năng sờ sờ mũi, hỏi một câu, “Tôi nhìn giống dọa người lắm sao?”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch liếc cô một cái, sau đó thần sắc lãnh đạm lên tiếng.
Diệp Sơ Dương đối với việc này vẫn không khuất phục.
Cô chậc một tiếng, đi đến bên cạnh người đàn ông ngồi xuống, cô nâng quai hàm không có hảo ý nói, “Nói bừa, rõ ràng là bị ghen tuông dọa sợ chạy mất. Chú nhìn xem chú kìa, cháu mới khách khí hỏi anh ta một câu, chú liền trừng mắt với cháu.”
Diệp Tu Bạch: “...” Anh còn tưởng tên nhóc nhà mình vừa rồi không nhìn thấy ánh mắt của anh.
“Đúng rồi. Chú tìm Mộ Tấn Hoa có chuyện gì sao?” Diệp Sơ Dương tò mò hỏi.
Trực giác nói cho cô biết, giờ phút này Mộ Tấn Hoa xuất hiện ở chỗ này, hẳn là chuyện không đơn giản.
Kỳ thật bình thường, Diệp Tu Bạch và Mộ Tấn Hoa sẽ không liên lạc với nhau. Có thể làm cho hai người bọn họ gọi điện thoại cho nhau cũng chỉ có thể là Diệp Sơ Dương thôi. Hiện tại hai người không những không chỉ gọi điện thoại, lúc này còn trực tiếp gặp mặt.
Chuyện này, hơn phân nửa là chuyện lớn.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nhìn chằm chằm anh, Diệp Tu Bạch cũng không có ý định kêu Diệp Sơ Dương đi ăn cơm, anh híp mắt chậm rãi nói “Tôi kêu cậu ta chuẩn bị sẵn sàng.”
Diệp Sơ Dương: “...?”
Chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị tốt cái gì?
Diệp Sơ Dương đang máy mắt, đôi mắt tràn đầy sự kiếu kỳ nhìn về phía Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch vừa định nói cái gì, nhưng sau đó lại bỗng dưng thu lại không nói nữa. An vỗ vỗ đầu nhỏ Diệp Sơ Dương, đạm thanh nói “Cậu lập tức sẽ biết liền thôi.”
Diệp Sơ Dương: “...”
Chú có điểm hơi quá phận rồi nha.
Thiếu niên sâu kín trợn mắt, sau đó đem bình giữ nhiệt đẩy đẩy qua phía người đàn ông, “Không nói thì nhanh ăn cơm thôi.”