“Ai cũng đều đi từ vai diễn nhỏ, bây giờ cậu vẫn còn trẻ mà đã có thành tựu rồi.” Triệu Vũ Hành vỗ vai cô, nét mặt tỏ vẻ an ủi.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cười gật gật đầu.
Cũng coi như là có chút thành tựu rồi, ít nhất là đã có tiền.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, cô không nén được cảm khái một tiếng.
***
Từ Đại Lực có một thói quen, đó là quay phim một tháng sẽ nghỉ ngơi một tuần. Trông có vẻ là lãng phí rất nhiều thời gian và tiền bạc nhưng thực ra cũng đảm bảo được rằng diễn viên luôn ở trong trạng thái tốt nhất.
Vì vậy mà quay bộ phim “Hồi Sinh” vô cùng thành công.
Chớp mắt mà thời gian một tháng quay phim đã kết thúc, Diệp Sơ Dương cũng chẳng còn mấy cảnh quay nữa. Cô thu dọn qua đồ đạc rồi xách vali rời khỏi khách sạn.
Thế nhưng đúng vào lúc cô đang định ngồi lên xe chuyên dụng thì đằng sau vọng tới một tiếng gọi.
“Diệp Tử!”
Diệp Sơ Dương quay đầu lại nhìn liền thấy Tạ Linh Tê đang đứng sau lưng mình, cô gái với vóc người nhỏ nhắn mặc một chiếc áo khoác màu be, trang điểm nhẹ nhàng, trông vừa trầm tĩnh lại vừa khiêm nhường.
Trong ấn tượng của Diệp Sơ Dương thì Tạ Linh Tê quả thật là một cô gái vô cùng trầm lặng.
“Bây giờ cậu đi về à? Có thời gian nói chuyện một chút không?”
Vài phút sau, Diệp Sơ Dương và Tạ Linh Tê ngồi trong một quán cafe gần phim trường. Tạ Linh Tê gọi cho đối phương một tách cafe, gọi cho mình một ly nước chanh.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
Mới chỉ một hai tháng không gặp mà cô cứ có cảm giác Diệp Sơ Dương thay đổi rất nhiều.
“Càng ngày cậu càng lợi hại đấy. Có thể lấy được vai nam thứ của đạo diễn Từ Đại Lực, lợi hại thật đó.”
Tạ Linh Tê mỉm cười ôn hoà lên tiếng, càng tôn lên sự dịu dàng phát ra từ con người cô.
Rất nhiều đàn ông đều thích kiểu phụ nữ mềm mỏng yếu đuối lại dịu dàng, Tạ Linh Tê chính là kiểu người như vậy.
Diệp Sơ Dương thu lại ánh mắt nhìn Tạ Linh Tê lại, đáy mắt trong veo: “Chị cũng rất giỏi, nữ chính mà.”
“Đúng vậy, nhưng tính chất của chúng ta khác nhau.” Tạ Linh Tê mấp máy khoé môi, đáy mắt cô lộ ra vẻ đau thương: “Tôi dựa vào việc bán thể xác, còn cậu thì dựa vào thực lực.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không nói gì nữa.
Thực ra thì trong lòng Diệp Sơ Dương vẫn luôn quý mến Tạ Linh Tê. Dù gì thì khi Tạ Linh Tê diễn vai quần chúng vẫn thường cất nhắc Diệp Sơ Dương.
Vậy nhưng con người đều sẽ thay đổi.
Cũng giống như Tạ Linh Tê ngày xưa, suốt ngày chỉ chăm chỉ cặm cụi đóng phim, cô không nghĩ đến những con đường khác.
Nhưng cô bây giờ rõ ràng đã sa đọa.
Diệp Sơ Dương không có ý coi thường đối phương, cô chỉ cảm thấy có chút nghi hoặc...
Tạ Linh Tê tìm cô nói những lời này làm gì.
“Diệp Sơ Dương, tôi từng nói là mình rất ngưỡng mộ cậu.” Tạ Linh Tê quấy ly nước chanh, cô khẽ cụp mắt xuống: “Nghe nói cậu cũng rất thân thiết với mấy vị tiền bối ở đoàn làm phim.”
“Cũng tạm ổn.” Cô đáp.
“Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.”
Diệp Sơ Dương ngước mắt lên nhìn cô, sau đó cô chậm rãi mở miệng: “Chị nói đi.”
“Chắc cậu cũng biết là đạo diễn Nhiễm Xuyên sắp quay một bộ phim điện ảnh, vai nam chính đã xác định được giao cho Triệu Vũ Hành. Vì vậy cậu có thể giúp tôi nói mấy lời tốt đẹp với bên Triệu Vũ Hành không, tôi muốn vai nữ chính của bộ phim đó.”
Khi nói những lời này, Tạ Linh Tê dường như cảm thấy có chút ngại ngần, mắt cô cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào Diệp Sơ Dương.
“Cậu bằng lòng giúp tôi chứ?” Cô hỏi lại một lần nữa.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương đặt tách cafe xuống, ánh mắt lãnh đạm quan sát Tạ Linh Tê.
Cô im lặng một hồi mới chậm rãi mở miệng: “Tôi không giúp được chị.”