Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 142



Con phố nhỏ vô cùng náo nhiệt.

Hai bên lề đường đều là các sạp hàng nhỏ, bên trên bày vô số các món ăn vặt.

Diệp Sơ Dương theo dòng người đi từ đầu bên này tới đầu bên kia, chỉ mới một lát, trong tay đã cầm mấy hộp nhỏ và xiên đồ ăn.

Thiếu niên vừa đi vừa ăn, đợi tới cuối con phố cũng đã ăn gần hết.

Cô đưa tay xoa bụng, cảm thán một tiếng, quả nhiên béo rất dễ.

Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, định bụng về khách sạn nghỉ ngơi sớm.

Tuy nhiên, cô vừa bước ra khỏi con phố nhỏ, một bóng người liền vội vàng xông về hướng này. Diệp Sơ Dương nhướng mày, vội vàng né hai bước sang bên cạnh.

Chỉ có điều, cô vừa né qua một bên, bóng người đó cũng né qua bên đó.

Sau cùng, khi Diệp Sơ Dương còn đang ngạc nhiên, bóng người đó liền nhào vào lòng cô.

Diệp Sơ Dương bị đụng lùi lại một bước, tay vứt xiên đồ ăn đi giữ chặt vai đối phương theo phản xạ.

Cô cúi đầu nhìn xuống, khi thấy gương mặt đang ngẩng đầu nhìn cô vừa xinh đẹp lại vừa quen thuộc, cô liền trầm ngâm.

"Anh!" Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn, gọi Diệp Sơ Dương một tiếng ngọt sớt.

Không sai, tên nhóc lao vào lòng Diệp Sơ Dương chính là cậu bé cô bắt gặp ở ngoài cửa nhà hàng nọ.

Thiếu niên vẻ mặt thờ ơ giơ tay đẩy đối phương ra, một tay không kìm nổi không ngừng xoa ngực.

Cậu nhóc tuy chỉ chừng mười tuổi nhưng vóc dáng khá cao, đứng bên cạnh cô cũng tới vai cô. Vừa rồi cậu ta húc vào lòng cô, đầu hơi cúi xuống nên húc ngay vào ngực cô.

Khoảnh khắc đó, Diệp Sơ Dương thực sự muốn chửi thề.

Võn dĩ chỗ đó ngày ngày cô đều phải quấn chặt, sợ sẽ không bự lên được. Kết quả tên nhóc này khá lắm, húc thẳng đầu vào đó.

Đau không nói, nhỡ lại làm lép đi thì tên nhóc thối này chết với cô!

"Tôi không phải anh cậu, cậu nhận nhầm người rồi." Diệp Sơ Dương bị đụng vô cùng bực bội. Cô liếc nhìn cậu nhóc một cái sau đó quay người định bước đi.

Tuy nhiên khi cô vừa cất bước, cậu nhóc đó liền kéo vội tay áo khoác của cô, "Anh ơi, anh giúp em với! Em biết anh nhìn thấy hết rồi, vừa rồi anh đứng ở trước nhà hàng đó."

"Cậu tinh mắt gớm nhỉ." Diệp Sơ Dương nói bóng gió.

Nghe vậy, cậu nhóc liền cời hì hì: "Cũng tạm, chừng 5.2!"

Diệp Sơ Dương: "..."

Cô không hề khách sáo trợn ngược lòng trắng mắt, còn định nói gì nữa thì sau lưng vang lên tiếng quát tháo.

Diệp Sơ Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai gã đàn ông có duyên gặp mặt một lần ban nãy đang vội vã chạy tới. Cũng lúc đó, đối phương hình như đã nhìn thấy cô và cậu nhóc kia, mắt lập tức phát sáng.

Thiếu niên liền nhíu mày, kéo vai cậu nhóc đi về nơi vắng vẻ.

"Ý, anh, chúng ta không đi về chỗ đông người sao?" Cậu nhóc thấy Diệp Sơ Dương dẫn mình đi vào một con ngõ tối thui chỉ có một cột đèn đường yếu ớt liền chớp chớp mắt, vẻ mặt ngờ vực hỏi.

Nghe vậy, giọng nói của Diệp Sơ Dương có phần thản nhiên: "Chỗ đông người sao mà đánh nhau được? Đương nhiên phải chọn chỗ ít người rồi."

"Cũng đúng! Anh nói thật chí lí. Lợi hại hơn cậu em nhiều!" Cậu nhóc chớp chớp mắt, nhìn Diệp Sơ Dương đầy ngưỡng mộ.