Mặc dù Giải Trí Tinh Quang không thể sánh với Giải Trí Cảnh Hoàn của tập đoàn Diệp Thị nhưng dù gì đi nữa cũng là một công ty truyền thông giải trí quy mô lớn nhất nhì nước Z.
Tới nay, vụ việc lớn như vậy mà vẫn không hề đồn đại ra ngoài, chắc chắn Giải Trí Tinh Quang đã phải đổ ra rất nhiều công sức.
Nghe Diệp Sơ Dương không hề do dự nói ra sự thật, nụ cười trên mặt Ôn Phi Vũ có phần gượng gạo.
Việc như vậy thì có cách nào được chứ?
Nếu như việc này để người khác biết được, vậy thì Giải Trí Tinh Quang chắc chắn cũng tiêu đời.
"Đại sư, thầy xem..."
"Hôm nay không được, mai dẫn tôi tới công ty của nhà anh xem sao." Diệp Sơ Dương khẽ liếc nhìn anh ta: "Nhân tiện bảo mẹ anh cùng tới. Chưa tận mắt nhìn thấy mẹ anh, tôi không thể dám chắc việc của bà có liên quan tới việc của công ty anh hay không."
"Được, được. Vậy mai tôi tới đón đại sư."
Ôn Phi Vũ sau khi nhận được câu trả lời chính xác của Diệp Phi Dương liền mỉm cười rạng rỡ.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không từ chối.
"Vậy đại sư sống ở đâu? Mai tôi và tài xế tới đón thầy."
"Đại sư, thầy sống ở số 9 Cảnh Uyển? Thầy không nói nhầm chứ?" Lời nói của Ôn Phi Vũ không giấu nỗi kinh ngạc và không dám tin.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết Ôn Phi Vũ kinh ngạc điều gì.
Trong suy nghĩ của Ôn Phi Vũ, cô ra ngoài bày sạp xem bói chắc chắn là người nghèo. Ừ, mặc dù dùng từ nghèo để hình dung cô đích thị không vấn đề gì cả.
"Chín giờ sáng mai, đến đúng giờ." Vứt lại một câu, Diệp Sơ Dược cũng không cần biết đối phương có phản ứng gì, giơ ngón tay thon dài chỉ về phía quầy thu ngân, sau đó quay người bước ra khỏi nhà hàng.
Thấy vậy, Ôn Phi Vũ vội vàng thanh toán, sau đó cũng chạy ngay theo sau Diệp Sơ Dương giống như một cái đuôi.
Cả buổi chiều sau đó, Diệp Sơ Dương đeo cặp kính mù của mình ngồi tựa ghế đợi khách hàng, Ôn Phi Vũ cũng xin ông chủ sạp bán trái cây ở bên cạnh mấy chiếc túi bóng trải xuống đất, lặng lẽ ngồi nhìn Diệp Sơ Dương.
Lúc này trong đầu Ôn Phi Vũ đang bay qua mấy chữ bự "Mình nhất định đang nằm mơ."
Anh ta thật sự không thể ngờ được rằng, thiếu niên trẻ tuổi trước mặt nhìn còn ít hơn anh ta mấy tuổi ấy vậy mà đã sống trong chung cư số 9 Cảnh Uyển.
Nơi này là Đế Đô, có thể nói là tấc đất tấc vàng và số 9 Cảnh Uyển chính là khu chung cư nhất nhì đế đô, bất luận là hạ tầng hay những điều kiện khác, toàn bộ đều có mời thầy phong thủy tới xem phong thủy.
Vì thế...
Vị đại sư này sống ở một nơi cao cấp như vậy, tại sao lại còn ra đây bày sạp xem bói?
Trong lòng Ôn Phi Vũ vô cùng hoài nghi, anh ngẩng đầu tiếp tục nhìn Diệp Sơ Dương, thấy có một người đứng trước mặt Diệp Sơ Dương không biết từ khi nào.
Cô gái đó chạc chừng trên dưới ba mươi, mặc váy ngắn, đi tất đen và mặc áo khoác, tuy vậy vẫn tôn lên dáng vẻ gợi cảm của cô ta.
Ánh mắt Ôn Phi Vũ di chuyển từ chân cô ta lên tới mặt.
"Bói một quẻ mà những 888 tệ? Thầy ăn cướp sao?" Cô gái kia dưới sự chú ý của Ôn Phi Vũ, nhíu mày chỉ xuống tờ giấy trên bàn nhìn Diệp Sơ Dương như thể rất không hài lòng.
Thiếu niên dựa người vào ghế, mắt không buồn ngước lên: "Là 888 đấy, nếu không muốn xem thì mời đi cho!"