Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi, cuối cùng cô đưa ra được một kết luận.
Dựa theo tính cách của chú út nhà cô, nếu đối tượng yêu đương là người bình thường thì cuộc tình này e là không tiếp tục được. Chỉ vài phút thôi là đạp đổ tiết tấu.
[Chú út à, chú lạnh nhạt như này dễ mất cháu lắm đấy.]
Mãi một chặp, bên đối diện mới trả lời lại tin nhắn: [Không đâu, cậu đã hứa với tôi rồi.]
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương lập tức bật cười thành tiếng.
Chú út nhà cô tự tin thật đấy?
Sau đó, hai người giao lưu với nhau qua tin nhắn điện thoại mãi, liếc qua đồng hồ thấy cũng muộn rồi, Diệp Sơ Dương cuối cùng cũng nói ra câu hỏi mà vương vấn mãi trong lòng.
[Chú út à, nếu chú phát hiện ra cháu lừa dối chú thì chú nghĩ sao?]
Tin nhắn này của Diệp Sơ Dương gửi đi một lúc lâu mà chẳng nhận được đáp án chính xác. Bởi Diệp Tu Bạch không biết đang làm cái quái gì, không để ý tới cô.
Cậu thiếu niên nhìn dòng tin nhắn hồi lâu, lòng thầm nghĩ liệu có phải chú út nhà cô nổi giận rồi không?
Cô vuốt ve cằm mình, đang tính xem liệu có nên gửi thêm tin nhắn nữa không thì ngay giây sau đã thấy tiếng gõ cửa phòng mình vang lên.
Cô ngây ra rồi đi mở cửa.
Người đàn ông vừa được cô mong ngóng lúc này đang ở trước cửa.
Người đàn ông với đôi mắt sáng sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, tiếng anh hơi khàn khàn hỏi: “Thế rốt cuộc là cậu lừa tôi cái gì?”
Diệp Sơ Dương: “……”
Cô còn đang băn khoăn không hiểu sao mãi mà không thấy anh trả lời, hoá ra vị đại gia này trực tiếp tới thẳng phòng chặn cô lại luôn?
Cậu thiếu niên trầm lặng nhìn vào đôi mắt người đàn ông, cuối cùng rơi vào sự im lặng.
“Diệp Sơ Dương, cậu không muốn nói với tôi, điều này đồng nghĩa với việc kể cả cậu có lừa dối tôi thì cũng không phải là cố ý. Vậy nên tôi sẽ không trách cậu đâu.” Người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt cậu thiếu niên, giọng nói ấm áp của anh cất lên.
Diệp Tu Bạch sống lâu như vậy rồi, thêm vào đó anh còn có cả kinh nghiệm thương trường, con người anh có thể nói là vô cùng lý tính. Dựa theo tính cách vốn có của anh thì anh không phải là con người hành xử theo cảm tính.
Vì vậy nên dẫu rằng sau này biết tên nhóc nhà mình là một cô gái thì anh cũng chẳng trách gì.
Nghĩ một hồi, thân người của Diệp Sơ Dương hơi nghiêng nghiêng, cô ngước cằm lên hỏi: “Chú út thích cháu nên sẽ không quan tâm việc cháu là nam hay nữ phải không?”
Diệp Tu Bạch: “……”
Im lặng hai giây, giọng nói của người đàn ông đột nhiên cất khẽ: “Vậy cậu biến thành con gái cho tôi xem nào.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Trời, quả này thật sự là ngại chết đi được. Thế nhưng nếu chú thật sự muốn nhìn thì cháu cũng không thể cởi đâu.
Cháu còn cần thể diện nữa chứ.
Diệp Sơ Dương chửi rủa trong lòng nhưng đối diện với khuôn mặt của Diệp Tu Bạch, cô vẫn không có gan nói ra.
*
Ngày hôm sau, đoàn làm phim của “Sinh Trưởng Cuồng Dã” bắt bấm máy.
Diệp Sơ Dương đứng trước mặt Diệp Tu Bạch, cô nhướng mày hỏi: “Chú út à, chú không về nước sao?”
“Bao giờ cậu về?” Người đàn ông hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lắc đầu nguầy nguậy, biểu cảm vô tội nói: “Cháu không biết nữa. Phải xem tình hình thế nào đã.”
“Ừm.”
Lời của cậu thiếu niên vừa dứt, người đàn ông chỉ lạnh lùng “ừm” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Diệp Sơ Dương: “……” Chú ừm cái gì mà ừm, ít nhất phải cho cháu một câu trả lời chứ.
Cậu thiếu niên không chút do dự ngước mắt lên trời ngao ngán, đại thể cô cũng nghĩ là ít nhất là thời gian này cậu út nhà cô sẽ không đi nữa. Vì vậy mà cô không nói gì, quay người đi về phía phim trường.
Jonathan và Martha lúc này đang đứng cạnh hai vị đạo diễn, Martha nhìn thấy Diệp Sơ Dương đi tới, ánh mắt của cô liếc qua người đàn ông ở phía xa một cái rồi khẽ cười hỏi: “Đó là người cậu thích phải không?”