Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 277



Thực ra thì khách sạn và tổng bộ tập đoàn Thịnh Thế cách nhau không xa.

Ba người đi bộ hơn mười phút là tới khách sạn.

Diệp Sơ Dương đứng trước cổng khách sạn, quan sát một lượt bên ngoài khách sạn nhưng không nhìn ra có cái gì đặc biệt.

Lúc này thì đám người Thịnh Minh đứng ở bên cạnh Diệp Sơ Dương.

Mắt thấy cậu thiếu niên đang hơi nhướn mày lên, Thịnh Minh liền bước tới cạnh cậu thiếu niên lên tiếng hỏi: “Cửu thiếu, cậu có nhìn ra cái gì không?”

“Không thấy.” Cậu thiếu niên lười nhác nói.

Thịnh Minh: “…….” Quả nhiên là anh ta đã quá kỳ vọng vào Diệp Sơ Dương rồi?

Anh ta ngượng nghịu sờ sờ trán, trong lòng cảm thấy rối bời.

Thế nhưng đúng vào lúc này, không biết có phải Diệp Sơ Dương nhìn ra được gì đó từ biểu cảm của người đàn ông này không mà lập tức cười một tiếng rồi nói: “Thịnh thiếu nóng vội quá rồi. Đứng ở đây mà nhìn ra được cái gì thì ắt hẳn không phải thầy phong thuỷ gì cả mà là tên lừa đảo thôi.”

Thịnh Minh: “……”

Người đàn ông này nghe vậy, lập tức chìm vào sự im lặng.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Lúc trước Thịnh thiếu tìm mấy thầy phong thuỷ không phải là đều như vậy đó chứ?”

Thịnh Minh: “......Đúng thật là bị Cửu thiếu đoán trúng rồi.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương xua tay: “Đi thôi, chúng ta lên tầng thượng.”

“Được.” Thịnh Minh gật gật đầu rồi đưa mấy người Diệp Sơ Dương lên tầng trên cùng.

Giám đốc khách sạn vừa nhìn thấy Thiếu tổng nhà mình xuất hiện ở đây liền biết ngay là Thiếu tổng lại đem thầy phong thuỷ tới xem phong thuỷ rồi.

Cũng chẳng hiểu Thiếu tổng của bọn họ nghĩ cái gì.

Nơi này nếu phong thuỷ có vấn đề thì từ lâu đã chẳng mở nổi khách sạn chứ sao lại đợi tới tận bây giờ cơ chứ.

Haizz.

Lần này lại còn tìm một thầy phong thuỷ trẻ như vậy, Thiếu tổng của bọn họ uống nhầm thuốc rồi chắc?

Giám đốc khách sạn nhận ra trợ lý ở bên cạnh Thịnh Minh, còn Nhiếp Tử Diệu thì là khách VIP của khách sạn bọn họ, là bạn học của Thiếu tổng nhà họ, thế nên suy ra thầy phong thuỷ chính là cậu thiếu niên đang đứng ở giữa.

Giám đốc nhìn Diệp Sơ Dương chằm chằm với ánh mắt không mấy thiện chí, kết quả là đúng lúc đối phương quay đầu lại mắt đối mắt với anh ta~~

Giám đốc liền ngây ra.

Chỉ thấy cậu thiếu niên khẽ cong khoé miệng lộ ra biểu cảm nửa cười nửa không, rõ ràng là nhìn ra được sự không vui vẻ trong mắt mình nhưng lại chẳng nói gì cả, thần sắc lãnh đạm bước vào trong thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi tới tầng cao nhất.

“Cửu thiếu muốn ngắm phong cảnh sao?” Thịnh Minh hỏi.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhìn cửa thang máy đang mở, hời hợt nói: “Cũng gần như thế. Khách sạn các anh có vấn đề nhưng vấn đề chưa chắc là ở bản thân khách sạn, có khả năng là đến từ sát khí của chỗ khác xung khắc với nơi này.”

“Hoá ra là vậy.”

Thịnh Minh cũng chẳng phải đồ ngốc, dĩ nhiên nghe hiểu được ẩn ý của Diệp Sơ Dương.

Bốn người bước ra khỏi thang mang, đứng trên nóc toà nhà.

Khách sạn Thịnh Thế là nhà cao tầng, nhìn xuống dưới đường chỉ thấy người và xe bé tí như kiến.

Diệp Sơ Dương đứng trước lan can của đài quan sát, ánh mắt lướt qua những kiến trúc cách đó không xa~~

Thịnh Minh đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu thiếu niên, trong lòng cảm thấy rối bời.

Diệp Cửu thiếu với cái bộ dạng này thật sự có thể giúp họ tìm ra nguyên nhân vấn đề sao?

Thế nhưng đúng vào lúc Thịnh Minh đang nghĩ vậy thì giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên bỗng vang lên: “Thịnh thiếu, chi bằng anh kể cho tôi về lai lịch của pháo đài đó đi?”

“Pháo đài? Chỗ chúng tôi làm gì có pháo đài?” Thịnh Minh đột nhiên nghe vậy liền có chút nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Diệp Sơ Dương.