Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 282



Diệp lão cũng là người rất tinh tường và có khả năng quan sát lợi hại.

Vì vậy đương nhiên có thể nhìn thấy cảnh Túc Nhất vừa đi gửi tin nhắn.

Nghĩ ngợi một lát ông dường như thấy cũng không có vấn đề gì thế là liền xua tay cho Diệp Tu Bạch rời đi.

Chỉ có điều trước khi anh đi, ông chỉ thở dài: "Lão tam, ba bảo Tiểu Cửu tiếp quản Diệp Thị không phải vì muốn đề phòng con, cũng không phải vì con không mang huyết thống nhà họ Diệp. Chỉ là ba biết, con chắc chắn sẽ phải rời đi."

Chỉ thấy sắc mặt của Diệp lão vô cùng nghiêm túc kèm theo chút mệt mỏi.

Thực ra suy nghĩ của Diệp lão anh cũng rất thấu hiểu.

Suy cho cùng cũng là suy nghĩ cho anh.

Sắc mặt anh có phần dịu lại, anh khẽ gật đầu với Diệp lão: "Con biết ý của ba, ba yên tâm, Diệp Thị sẽ không có vấn đề gì cả."

Nghe vậy, Diệp lão sững người một lát nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu để Diệp Tu Bạch dời đi.

Ngoài biệt thự nhà họ Diệp, trong chiếc Bentley màu đen, ngón tay trắng quá mức của Diệp Tu Bạch vuốt nhẹ ấn đường, khẽ lên tiếng hỏi: "Tiểu Cửu về thật rồi sao?"

Nghe vậy, Túc Nhất ngồi ở ghế lái liền gật đầu: "Cửu thiếu nói vậy."

Dừng một lát Túc Nhất nói tiếp: "Chắc Cửu thiếu muốn tạo bất ngờ cho anh, kết quả anh không ở nhà."

"..." Lặng lẽ vài giây, Diệp Tu Bạch hỏi: "Vì thế sẽ có hậu quả ra sao?"

Túc Nhất: "Cái này cũng tùy người, với tính cách của Cửu thiếu thì rất khó nói."

Diệp Tu Bạch: "..."

Khóe mắt của anh bất giác máy liền hai cái, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm vụt lóe lên một tia sáng có chút ủ đột.

Chả mấy chốc Bentley đã dừng lại ở gara của Cảnh Uyển, chiếc áo vest màu đen được anh cầm trên tay, anh khẽ nhíu mày bước vào thang máy.

Túc Nhất thì biết điều rời đi để lại không gian riêng tư tuyệt mỹ cho Tam gia và Cửu thiếu.

Sau vài phút, người đàn ông đứng một hồi lâu ngoài cửa nhà mình, suy nghĩ xem có nên vào hay không.

Sau khi đắn đo hồi lâu, anh mới mở cửa bước vào.

Kết quả là trong phòng tối đen như mực, không hề có vẻ gì là có người ở.

Diệp Tu Bạch nhíu mày, làm giống hệt như Diệp Sơ Dương, bật đèn sau đó đi khắp một lượt các phòng, kết quả hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng một ai.

Vì thế, người đâu rồi?

Không phải đã về rồi sao? Lẽ nào là đang giỡn anh?

Người đàn ông trầm ngâm một lát sau đó lại đi tìm khắp một lượt, chỉ cso điều lần này có chút khác biệt so với lần trước.

Diệp Tu Bạch bước vào phòng của Diệp Sơ Dương trước, mở tủ quần áo ra...

Áo nỉ màu đen ở trên cũng vẫn là chiếc áo trước khi tên nhóc Diệp Sơ Dương đó đi.

Không hề thay đổi.

Mở cửa phòng tắm ra, bên trong trống không không hề có hơi nước, điều đó cũng có nghĩa là thằng nhóc nhà anh chưa về tắm.

Theo như những gì Diệp Tu Bạch hiểu về thằng nhóc nhà mình, nếu như bôn ba cả ngày về tới nhà chắc chắn sẽ phải đi tắm trước.

Lẽ nào là chưa về thật?

Theo như tính cách của Diệp Sơ Dương, hình như sẽ không đùa như vậy.

Anh ngẫm nghĩ một lát sau đó bước vào bếp, mở tủ lạnh ra.

Nhìn thấy đồ ăn tươi sống trong tủ lạnh, Diệp Tu Bạch liền bật cười.

Xem ra là về rồi.

Chỉ có điều bây giờ đang giận dỗi không chịu gặp.