Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 29



Bị nhiều người bao vây chỉ trỏ như vậy, cho dù cô gái kia có mặt dày thế nào đi nữa cũng không chịu đựng nổi.

Vì thế cô ta đành túm chặt lấy túi xách của mình, ánh mắt căm hận trợn trừng nhìn Diệp Sơ Dương sau đó mới giẫm trên đôi giày cao gót bỏ đi.

Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng dáng tức giận bỏ đi của cô kia. Cô khẽ nhếch miệng cười, nụ cười đầy ẩn ý.

Khoảng chừng năm giờ chiều, Diệp Phi Dương dọn bàn ghế của mình chuẩn bị đi về.

Lúc này Ôn Phi Vũ vẫn đi theo sau lưng cô.

"Đại sư, có cần tôi đưa thầy về không? Xe của tôi đậu ở bãi đậu xe tầng hầm bên này." Ôn Phi Vũ chạy tới bên cạnh thiếu niên, tay vẫn còn ôm hai chiếc ghế gấp nhỏ.

Nghe nói vậy, Diệp Sơ Dương liền tươi cười nhướng đôi mày dài, giọng nói vui vẻ: "Thật trùng hợp, xe của tôi cũng đậu ở gần đây."

"Sao?" Ôn Phi Vũ khá ngạc nhiên.

Có điều nghĩ lại, Diệp Sơ Dương sống tại số 9 Cảnh Uyển, nếu như không có xe để đi lại mới là kì lạ.

Nghĩ tới đây, Ôn Phi Vũ không nói gì nữa, trong lòng nhủ thầm sẽ giúp Diệp Sơ Dương mang đồ tới chỗ đậu xe.

Hai người bước tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, Ôn Phi Vũ ngay lập tức nhìn thấy chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ đen của mình ở khu A. Chiếc Ferrari 14 này là khi xưa anh nài nỉ ba mình rất lâu mới được phép mua.

Giá của chiếc xe này lên tới hơn hai mươi triệu tệ, bất luận là kiểu dáng hay tính năng đều thuộc hàng đỉnh cấp.

Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh cũng chú ý tới ánh mắt của người thanh niên, sau đó ánh mắt liền nhìn thấy chiếc Ferrari 14 chói lóa, chậm rãi hỏi: "Xe của anh sao?"

Thái độ và ngữ khí thờ ơ như vậy không biết là vì không rõ chiếc xe trước mặt là xế hộp siêu sang hay chỉ là đơn thuần không quan tâm.

Ôn Phi Vũ trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Vâng."

"Ánh mắt rất tinh tường!"

"Hi hi, vì thích đua xe nên quan tâm tới xe." Ôn Phi Vũ bỗng cảm thấy mắc cỡ liền đưa tay gãi đầu.

Thực ra việc đua xe mà anh nói chẳng qua cũng chỉ là hoạt động đua xe bất hợp pháp không chính quy mà thôi.

Những hoạt động như thế thông thường đều do các cá nhân tổ chức, thu lợi từ trong đó. Dodong thời những tay đua bọ họ cũng có thể dựa vào thứ hạng thi đấu để nhận thưởng.

Có điều đối với những cậu ấm nhà giàu như anh, tiền thưởng không quan trọng, quan trọng là danh tiếng.

Nếu như có thể giành hạng nhất trong một giải đua, nói ra sẽ rất mát mặt.

Cũng chính vì lí do đó nên về phương diện xe, anh quan tâm hơn những người khác nhiều.

Ôn Phi Vũ ôm đồ vẫn còn định nói gì nữa thì thấy Diệp Sơ Dương đang nheo mắt, xoa cằm, không biết đang nghĩ gì.

Anh nhìn theo ánh mắt của Diệp Sơ Dương thì chính là chiếc siêu xe Ferrari của mình.

Một suy nghĩ thoáng nảy sinh trong đầu Ôn Phi Vũ...

Trầm ngâm hai giây, thanh niên thận trọng hỏi: "Đại sư, thầy thích xe của tôi?"

“Hử?" Bị người thanh niên làm gián đoạn suy nghĩ, Diệp Sơ Dương mơ hồ ngẩng đầu lên, sau đó buột miệng hỏi lại: "Nếu như thích thì sao nào?"

Nói tới hai chữ cuối cùng, ai cũng đều có thể nhận ra sự đùa giỡn trong lời nói của cô.

Nhưng Ôn Phi Vũ vẫn nghiêm mặt: "Nếu đại sư thích tôi sẽ tặng cho đại sư."

Diệp Sơ Dương: "..."

Con nhà giàu đúng là con nhà giàu, siêu xe mấy chục triệu nói tặng là tặng.

Đúng là điên cuồng.

Khóe miệng thiếu niên bất giác co giật, giọng nói có chút cạn lời: "Anh cũng thật rộng rãi."