"Đám tạp nham của Long An Hội không xử lý hết được, có điều thu hoạch cũng rất lớn."
Người đàn ông đó nói việc nghiêm túc, Diệp Tu Bạch dựa vào sofa lặng lẽ lắng nghe.
Một lát sau anh mới nói tiếp: "Long An Hội cũng không xử lý được, quân đội các cậu chắc là nuôi một đám vô dụng."
"Cậu không nói chứ, đúng là vậy." Người đó khẽ cười: "Cũng không xem là thuộc hạ của ai. Không nói nữa. Tôi đi lo liệu công việc đây."
"Ừ." Diệp Tu Bạch khẽ đáp một tiếng sau đó ngắt máy, quay về lại phòng ngủ.
***
Sáng ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương lại nhìn về phía pháo đài, cảm nhận sát khí của khách sạn Thịnh Thế đang tan biến, thấy vậy cô mới cùng Diệp Tu Bạch về lại Đế Đô.
Trước khi về, Diệp Sơ Dương có dặn dò Thịnh Minh một số chuyện.
Trở về tới Đế Đô đã là buổi tối, Diệp Sơ Dương nằm trên giường nghỉ ngơi thì bất ngờ nhất được một cuộc gọi ngoài dự kiến.
Là Ôn Phi Vũ.
Cô và Ôn Phi Vũ đã lâu rồi không liên hệ, từ sau khi giúp Giải Trí Tinh Quang giải quyết vụ việc minh tinh vô duyên vô cớ nhảy lầu và Ôn Phi Vũ gặp cô ở bữa tiệc mừng thọ Diệp Lão, họ liền liên hệ ít hẳn.
Nói ra, nhà họ Ôn cũng thật lạ.
Nếu như là gia tộc khác, sau khi biết được thân phận của cô chắc chắn sẽ lựa chọn thân thiết với cô hơn, như vậy mới có thể mưu cầu lợi ích cho gia tộc mình được.
Nhưng nhà họ Ôn thì không vậy.
Vì thế, bây giờ nhận được điện thoại của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương thực sự bất ngờ.
"Diệp đại sư!" Giọng Ôn Phi Vũ rất lớn, nghe ra vài phần hào hứng, "Có nhớ tôi không thế?"
Diệp Sơ Dương: "... Anh đừng nói chứ, thực sự là không."
Ôn Phi Vũ: "..."
Ôn Phi Vũ ở đầu dây bên kia liền trợn ngược mặt, ôm chặt trái tim thương tích của mình, tội nghiệp nói: "Diệp đại sư vô tình quá."
"Biết tôi vô tình là tốt, nói đi, lâu rồi không liên hệ, bây giờ đột ngột gọi điện cho tôi là muốn làm gì vậy?"
"Hi hi, thực ra cũng không có việc gì, tôi đang nghĩ bây giờ là thời gian đẹp, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, không biết Diệp đại sư có hứng thú đi tụ tập không?"
Thời gian đẹp?
diệp Sơ Dương quay đầu nhìn ánh đèn rực rỡ và không khí náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt không cảm xúc quay đầu lại nói: "Không hứng thú."
Bây giờ đã là mười giờ tối rồi, đừng nói cô lười, cho dù là Diệp Tu Bạch cũng sẽ không cho cô ra ngoài lượn lờ giờ này.
Điểm này, Diệp Sơ Dương biết rõ.
Ôn Phi Vũ nghe xong vậy, không nhịn nổi liền cảm khái một câu: "Diệp đại sư, cậu là Cửu thiếu nhà họ Diệp, có thể chơi bời như đám cậu ấm nhà giàu chúng tôi được không? Cả ngày cứ sống như lão cán bộ vậy."
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền bật cười.
Cô xoay người trên giường, ngồi xếp bằng lại, ánh mắt thoáng vẻ hứng thú: "Tôi nói nghe này Ôn thiếu gia, nếu tôi chơi bời giống như cậu, mai sẽ bị chú út tôi treo lên tẩn cho một trận."
Ôn Phi Vũ: "... Diệp Tam gia đáng sợ vậy sao?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương tiếp tục phát huy bản lĩnh nói xằng nói cuội của mình, nghiêm túc gật đầu nói: "Đáng sợ, cả thế giới này đều biết người đàn ông này rất đáng sợ, anh không biết sao?"
Ôn Phi Vũ: "Hình như tôi cũng biết."
Vừa dứt lời, khóe miệng Ôn Phi Vũ liền co giật, tiếp tục nói: "Ông bô nhà tôi nói với tôi rằng nếu tôi không học hành tử tế, sau này tới làm hại cậu, Tam gia có thể sẽ chém tôi."
Diệp Sơ Dương: "Vì thế anh đi học hành tử tế rồi đấy à?"
"Đúng vậy, từ sáng tới tối ở công ty tu hành, bây giờ ông bô nhà tôi mới chịu thả người."