Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 314



Diệp Thị khác với nhà họ Lục.

Cho dù bản thân Lục Cảnh Hoành là gia chủ hiện tại của nhà họ Lục, nhưng anh không thể không thừa nhận, Diệp Thị mạnh hơn nhà họ Lục bọn họ rất nhiều.

Evil chắc không tới mức vì nhà họ Lục mà đắc tội với Diệp Thị.

Có điều...

Hình như ở sân bay nước M, hai bên đã kết thù rồi.

Lục Cảnh Hoành nhướng mày đang định nói gì đó thì giọng nói của gã mặt thẹo vang lên: "Lục Nhị gia, nếu như lúc này người đứng trước mặt tôi là Diệp Tam gia, có lẽ tôi sẽ thực sự không có gan đó. Nhưng nếu như Diệp Cửu thiếu chết rồi, một kẻ chết đi, tìm tiếp kẻ khác lên thừa kế nhà họ Diệp, như vậy là xong mà. Anh nói có đúng không?"

Gã vẫn cười, ngón tay đã chuẩn bị bóp cò nhưng vẫn không quên nói tiếp: "Vậy chúng ta hãy xem xem trong mắt Diệp Tam gia, Diệp Cửu thiếu quan trọng hay Diệp Thị quan trọng."

Diệp Sơ Dương đương nhiên biết rõ ý của gã mặt thẹo này là gì.

Diệp Tu Bạch nếu muốn Diệp Thị yên ổn sẽ không chính diện đối đầu với Evil, nếu không Diệp Thị sẽ bị ảnh hưởng.

Có điều...

Diệp Sơ Dương vẫn rất tự tin.

Bất luận là vị trí của mình trong lòng Diệp Tu Bạch hay là xác suất thoát khỏi tay đối phương của mình.

Thiếu niên nheo mắt, nhìn ngón trỏ của đối phương.

Gã mặt thẹo lúc này đang nhìn diệp Sơ Dương chằm chặp, sau khi im lặng một lát, gã lại tiếp tục nói: "Diệp Cửu thiếu, cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao? Nếu như cậu chủ động giao thằng nhóc nhà họ Lục cho tôi, bây giờ tôi có thể tha cho cậu đi."

"Không đời nào." Giọng thiếu niên lạnh nhạt vang lên.

Ngay thời khắc thiếu niên dứt lời, gã mặt thẹo liền nổ súng không hề do dự, ngay lập tức đạn xé gió bay đi.

Ánh mắt Diệp Sơ Dương vẫn luôn nhìn vào tay đối phương, vừa thấy đối phương hành động liền né người, sau đó giơ súng bóp cò.

"Bùm."

"Bùm."

Hai tiếng súng nổ vang lên, Diệp Sơ Dương vẫn đứng tại chỗ còn gã mặt thẹo thì trợn tròn mắt, từ từ ngã xuống đất.

Diệp Sơ Dương nhìn vệt màu đỏ giữa trán đối phương, lại cúi nhìn cánh tay bị vấy máu của mình, nhướng mày không nói gì.

Tính toán sơ xuất khiến cô hơi bực bội.

Cô đã nhìn nhầm loại hình súng của đối phương khiến cho vừa rồi bị đạn sượt qua, có điều cũng không vấn đề gì.

Cất súng vào túi, Diệp Sơ Dương liếc nhìn Lục Cảnh Hoàn sau đó đi về phía cửa địa đạo.

Thiên Diện vẫn giữ nguyên động tác lúc trước, lúc này đang chớp chớp đôi mắt hẹp dài nhìn cô, nốt ruồi lệ ở khóe mắt giống như được phủ màu ánh sáng: "Cục cưng, cậu bị thương rồi."

Diệp Sơ Dương: "Tôi biết, Lục Diệc Nhiên đâu?"

"Ờ." Người đàn ông đáp một tiếng sau đó co người lại, chui vào trong địa đạo xách Lục Diệc Nhiên ra vứt xuống đất: "Cục cưng, cậu đừng thờ ơ với tôi như vậy, có cần tôi giúp đỡ xử lý vết thương không?"

Diệp Sơ Dương: "Không cần."

Mặc dù đã biết được mức độ phiền phức của gã Thiên Diện này nhưng lúc này đây Diệp Sơ Dương vẫn muốn vung một đấm vào mặt đối phương.

Thực sự rất bực bội!

Bực chết đi được!

Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc nhìn anh ta, sau đó bất ngờ nói: "Nhưng tôi cần anh câm miệng, anh thực sự rất phiền phức."

Thiên Diện: "Cậu chê tôi, tôi sẽ rất đau lòng."

Diệp Sơ Dương: "..."

Đúng lúc hai người còn đôi co, khi Diệp Sơ Dương sắp sửa không nhịn được nữa, Lục Cảnh Hoành cuối cùng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Thiên Diện, Mạt Đình Xuyên sắp tới rồi."