"Dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn phải cám ơn Sơ Dương cậu."
Nói xong chị Lưu liền uống cạn rượu vang trong ly của mình.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương cũng không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu sau đó cũng uống cạn rượu trong ly, tốc độ nhanh tới mức khiến Đoàn Kiệt đang định nói gì đó cũng lập tức rơi vào trong im lặng.
Hình như anh quên nói với Cửu thiếu rằng, trước khi vào đoàn, người bên cạnh Diệp Tam gia đã đặc biệt cảnh cáo anh không được để Cửu thiếu uống rượu...
Nói gì mà uống rượu có hại cho sức khỏe.
Nhưng lúc này....
Đoàn Kiệt chớp chớp mắt, cuối cùng chỉ biết co giật khóe môi, buông đũa trong tay xuống, bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, cúi người thì thầm bên tai cô: "Cửu thiếu, Tam gia bảo cậu không được uống rượu."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền ngước mắt nhìn anh.
Sau đó khẽ bật cười: "Muộn rồi, cũng đã uống rồi." Nói xong thiếu niên liền chậm rãi nói: "Tửu lượng của tôi không tồi, anh không phải lo lắng, hơn nữa chú ấy không ở đây, anh không nói tôi không nói, ai biết được chứ."
Bất ngờ nghe thấy câu nói như vậy, Đoàn Kiệt không hiểu sao vẫn cảm thấy có lý một cách quái dị.
Thế là, anh đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lát, sau cùng vẫn yên tâm ngồi về chỗ của mình.
Bữa cơm này cả nhóm người đều ăn rất vui vẻ, ba người quản lý tụm lại nói về các tin tức bên lề, Nhiễm Giai Hàm và Hà Khâm mỉm cười làm người nghe.
Chỉ có Diệp Sơ Dương một tay chống cằm, tay còn lại cầm điện thoại đang tanh tách gõ chữ.
Nhưng nếu như nhìn kĩ chắc chắn sẽ phát hiện đôi mắt của thiếu niên hơn cúi xuống, đôi môi nhuốm màu rượu càng trở nên đỏ mọng, ánh đèn chiếu lên người cô khiến cô càng trở nên thư thái giống như một con mèo con nằm sưởi nắng.
Đúng là có chút quyến rũ.
Đây chính là suy nghĩ bất giác xuất hiện trong đầu khi mọi người vô tình liếc nhìn thấy Diệp Sơ Dương như vậy.
Nửa giờ đồng hồ sau, bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, mọi người cùng nhau trở về khách sạn, sau đó ai về phòng người đấy.
Phòng của Diệp Sơ Dương do Diệp Tu Bạch đặt trước, vẫn như trước đây, là phòng ở trên mấy tầng cao nhất.
Kết quả khi thang máy vừa mở ra, Diệp Sơ Dương vừa bước chân ra ngoài liền nhìn thấy một người nằm ngoài dự kiến đứng ở hành lang.
Ồ, nói chi tiết hơn là đứng ở cửa phòng của cô.
Diệp Sơ Dương khẽ nghiêng đầu nhìn cô gái trẻ tuổi ăn mặc có phần mát mẻ, cô cứ thế đi tới cửa phòng, giọng nói có phần hơi khàn sau khi uống rượu, "Làm ơn cho đi nhờ."
Trình Tử Nhai bị hành động không hề khách sáo của thiếu niên làm cho cả người lảo đảo, cũng may đã giữ được vào bức tường bên cạnh, nếu không chắc chắn sẽ ngã đâm đầu vào chậu bonsai làm phân bón rồi.
Trình Tử Nhai sững người một lát sau đó lên tiếng: "Sơ Dương? Tôi muốn trao đổi với cậu về kịch bản, cậu có hứng thú không?"
Nghe vậy, thiếu niên vốn đang định mở cửa liền sững người lại.
Cô quay người lại, người dựa vào cửa, khoanh hai tay ung dung liếc nhìn Trình Tử Nhai, có vải phần chế giễu mỉa mai: "Chị thích thảo luận kịch bản giữa đêm với người khác? Lại còn thích ăn mặc mát mẻ như vậy để thảo luận?"
Diệp Sơ Dương vào nghề cũng được một thời gian, nhưng mới chỉ có một mình Trình Tử Giai tìm tới tận cửa thế này.
Cũng thoáng gớm?
Chỉ có điều đáng tiếc là Diệp Sơ Dương không thoáng như vậy.
Diệp Sơ Dương chỉ nói hai câu như vậy thôi nhưng cũng khiến sắc mặt Trình Tử Giai trở nên vô cùng tẽn tò, sau đó ánh mắt liền ánh lên vẻ tức giận.