Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 40



Nếu như ông nhớ không nhầm, việc công ty liên tục xảy ra hiện tượng người nhảy lầu hình như bắt đầu từ khi treo những chiếc gương này lên.

Nhưng...

Tâm trạng của Ôn Trường Đông lúc này vô cùng phức tạp.

Nếu như đúng là vì những chiếc gương này, vậy thì vị thành viên hội đồng quản trị kia là vô tình hay cố ý?

Diệp Sơ Dương nheo mắt liếc nhìn, quan sát toàn bộ thái độ của Ôn Trường Đông.

Không cần suy nghĩ cũng đoán được ra Ôn Trường Đông lúc này đang nghĩ gì.

Có điều lúc này Diệp Sơ Dương không nói rõ ràng ngay.

Cô chuyển đề tài, nói tới vấn đề phong thủy của công ty Giải Trí Tinh Quang.

"Ngoài ra, công ty mình còn một vấn đề nữa." Diệp Sơ Dương nói tiếp: "Cháu thấy, toàn bộ cửa sổ của công ty mình đều là hình vòng cung. Rất dễ hình thành cảm giác bia mộ, cũng dễ gọi âm."

Nói tóm lại, có những cửa sổ này quấy phá, lại cộng thêm gương treo trong mười mấy tầng lầu, vận thế của công ty có thể phất lên được mới lạ.

"Bác Ôn, nếu bác tin tưởng cháu thì hãy thay toàn bộ những cửa sổ và gương này đi."

Nói thực lòng, nếu như trước đây Diệp Sơ Dương nói ra những lời này, Ôn Trường Đông có lẽ sẽ do dự đôi chút.

Nhưng Diệp Sơ Dương đã cứu con trai ông, hơn nữa vừa nhìn đã nhận ra những tấm gương kia có vấn đề.

Vì thế lúc này Ôn Trường Đông hoàn toàn đồng ý với lời khuyên của Diệp Sơ Dương.

"Diệp đại sư nói gì vậy, Diệp đại sư đã khuyên vậy, tôi đương nhiên là tin tưởng." Ôn Trường Đông suy nghĩ rất thấu đáo.

"Đợi lát nữa tôi sẽ cho người thay hết toàn bộ những thứ này."

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương mỉm cười.

Trong thời gian mấy phút sau đó, Diệp Sơ Dương lại ngẫu hứng đi tham quan phòng làm việc trong công ty, không phát hiện ra điểm gì bất thường nữa cô mới yên tâm.

"Diệp đại sư, còn vấn đề gì nữa không?"

Ôn Trường Đông thấy Diệp Sơ Dương vẫn đi tham quan khắp lượt công ty, liền có chút lo lắng và căng thẳng.

Nghe ra được tâm trạng hoảng hốt trong lời nói của Ôn Trường Đông, Diệp Sơ Dương vội vàng xua tay: "Bác Ôn hiểu nhầm rồi. Bây giờ đã không vấn đề gì nữa. Chỉ cần sau này bác Ôn vẫn có thể duy trì được tấm lòng thiện lương của mình, công ty tuyệt đối sẽ không gặp phải bất cứ vấn đề gì."

"Thế thì tốt, thế thì tốt."

Trong một khoảng thời gian dài, Ôn Trường Đông cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"Ba, con đã nói là Diệp đại sư rất lợi hại? Khi đó ba còn không tin!"

Ôn Phi Vũ ở bên cạnh đi theo sau Ôn Trường Đông và Diệp Sơ Dương như một cái đuôi suốt từ đầu chí cuối, cuối cùng không nhịn được nữa liền ghé sát lại nói.

Trên gương mặt tương đôi đẹp trai của anh ta không giấu vẻ đắc ý...

Như thể người Ôn Trường Đông vừa khen chính là anh ta vậy.

Ôn Trường Đông sau khi nghe con trai mình vạch trần như vậy, trên gương mặt nghiêm nghị thoáng chút bối rối.

Việc này đúng là rất bối rối.

Người đàn ông trung niên cạn lời bóp trán, rốt cuộc cũng lên tiếng xin lỗi Diệp Sơ Dương vì lời nói của con trai mình và cũng vì hành vi Diệp Sơ Dương biểu hiện ngày hôm nay.

"Thành thật xin lỗi Diệp đại sư, tôi xin lỗi đại sư vì hành vi xem thường trước đây."

"Bác Ôn không cần phải làm vậy, cháu có thể hiểu được suy nghĩ của mọi người. Huống hồ, bản thân cháu cũng là người bộc trực, hi vọng mọi người không để bụng." Diệp Sơ Dương xua tay với người đàn ông trung niên, mỉm cười nói.

Người có thân phận như Ôn Trường Đông, nếu như ngay từ đầu đã coi trọng người làm nghề như cô, bản thân cô cũng không tin.

Có điều, Ôn Trường Đông chấp nhận xin lỗi cô vì chút việc này, đúng là có chút bất ngờ.