Không phải, cậu đường đường là người thừa kế của nhà học Diệp, Cửu thiếu nhà họ Diệp cũng đòi cảm ơn thật sao?
Rõ ràng mình chả thiếu gì mà?
Ôn Phi Vũ lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng nghĩ thầm bà xã mình đã yêu cầu vậy rồi, hơn nữa anh cũng đã nói như vậy trước mặt Diệp Sơ Dương rồi, vậy... hay là cứ làm cho có lệ?
Vậy là người thanh niên liền chớp chớp mắt hỏi: "Cậu nói đi, chỉ cần tôi có."
Thực ra Ôn Phi Vũ là người rất rộng rãi, đặc biệt là đối với Diệp Sơ Dương.
Lúc này đương nhiên cũng như vậy.
Có điều rất rõ ràng là Diệp Sơ Dương chỉ đùa vậy thôi.
Cô giơ tay vỗ vai người đàn ông trước mặt, cười một tiếng: "Được rồi, đùa anh thôi. Dù sao thì hai người hạnh phúc là sự báo đáp tốt nhất với tôi." Nói xong Diệp Sơ Dương liền uể oải dựa người vào bức tường sau lưng, nhướng mày hỏi: "Vì thế hôm nay anh tới để tuyên bố chủ quyền sao?"
Ôn Phi Vũ nghe vậy liền cười hì hì: "Đúng vậy, cái ả Trình Tử Giai kia nhìn là thấy ngứa mắt, tôi sợ cô ta sẽ ức hiếp vợ mình. Hơn nữa khó khăn lắm mới xác nhận quan hệ với vợ, tôi đương nhiên phải tới thăm cô ấy rồi, nhân tiện thả thính một mẻ."
Thời gian tiếp đó, chắc do tâm trạng của Ôn đại thiếu quá vui vẻ nên toàn bộ thành viên trong đoàn làm phim đều có một bữa cơm hộp thịnh soạn.
Khi ăn cơm, Hà Khâm và Diệp Sơ Dương vì muốn tạo không gian riêng tư cho Ôn Phi Vũ và Nhiễm Giai Hàm nên đã mang cơm của mình tới chỗ khác ngồi ăn.
Hà Khâm vừa ăn cơm vừa nhìn về phía Nhiễm Giai Hàm và Ôn Phi Vũ, sau đó liền cảm khái một tiếng: "Nếu như có thể, tôi hi vọng Ôn đại thiếu ngày nào cũng tới thăm, thúc đẩy tình cảm với chị Giai Hàm."
"Nhân tiện cho anh ăn một bữa no nê." Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc vạch trần suy nghĩ thực tế của Hà Khâm.
Sau khi bị Diệp Sơ Dương nói thẳng ra như vậy, Hà Khâm cũng không giận dữ, chỉ cười hì hì hai tiếng.
Vốn dĩ chính là vậy.
Ôn đại thiếu tới một cái, toàn bộ nhân viên trong đoàn bọn họ đều được ăn ngon, đây là đòi mưu cầu phúc lợi cho mọi người.
Là một việc tốt biết bao.
"Ôi, nói chứ, tôi thì đã có vợ, chị Giai Hàm đã thoát khỏi đời FA, Sơ Dương cậu thì sao? Sắp thành niên rồi nhỉ? Cũng nên tìm bạn gái thôi." Nói một hồi Hà Khâm liền chuyển vấn đề sang người Diệp Sơ Dương.
Trong cả đoàn làm phim, ba người họ chơi thân với nhau nhất, bây giờ anh sắp làm cha, đương nhiên cũng nên quan tâm tới thiếu niên non xanh Diệp Sơ Dương này.
Chả có gì sai cả.
Nào ngờ...
Sau khi Hà Khâm nói xong câu này, Diệp Sơ Dương liền nhướng mày nhìn anh, dùng biểu cảm đầy ẩn ý nói: "Tôi không tìm bạn gái."
"Vẫn muốn tiếp tục làm quý tộc FA sao? Tôi bảo cậu này, bạn gái vẫn rất cần thiết, cô gái bé nhỏ rất tuyệt vời."
Diệp Sơ Dương: "..."
Anh nói không sai, cô gái bé nhỏ đúng là rất tuyệt.
Nhưng cô thấy rằng hai cô gái đứng cạnh nhau... thôi, cô xin khiếu.
Diệp Sơ Dương xoa cằm, sau đó cảm khái nói: "Anh đâu phải không biết tôi không thích con gái, tôi thích đàn ông."
Hà Khâm: "..."
Ờ, hình như đúng là vậy.
Anh quên mất bây giờ trên mạng đang lan truyền tin đồn của Diệp Sơ Dương, đều nói bạn trai bí ẩn của Diệp Sơ Dương gì gì đó...