“Thế anh định làm thế nào? Tiền catxe đều trả hết cho bọn tôi rồi, lẽ nào anh định lỗ vốn sao?” Hà Khâm nhướn mày hỏi, vừa nói khỏi mồm xong thì không biết nghĩ ra cái gì mà lại nói tiếp: “Tuyệt đối không được đòi lại tiền catxe đâu đấy, tôi nói cho anh biết, cái này tuyệt đối không thể.”
Ôn Phi Vũ: “…..Cái đẹt. Cậu có thể đừng kẹt xỉ như vậy được không?”
“Tất nhiên là phải kẹt xỉ rồi, bây giờ tôi đã làm cha rồi, tất nhiên là phải tích cóp ít tiền mua sữa cho con chứ.” Khuôn mặt của Hà Khâm tỏ ra rất thản nhiên khi nói về tiền bỉm sữa của mình.
Nghe vậy thì cũng có lý lắm.
Thế là Diệp Sơ Dương liền like cho Hà Khâm một cái trước con mắt của tất cả mọi người.
Ôn Phi Vũ: “……”
Ôn Phi Vũ trầm tư vài giây xong bỗng như nghĩ ra cái gì, đột nhiên anh ta quay đầu sang hướng Diệp Sơ Dương.
Trong lòng thầm nghĩ~~~
Hey, bây giờ Hà Khâm phải kiếm tiền mua bỉm sữa, còn cậu thì không cần.
Không chỉ bây giờ không cần mà sau này tuyệt đối cũng sẽ không cần.
Bỗng nhiên nhận được ánh mắt như vậy của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương vô cùng dịu dàng nở nụ cười với đối phương rồi nói một cách nghiêm túc: “Xin lỗi nhé, anh cũng biết là tôi nghèo lắm, nghèo tới mức chỉ có thể lái Lamborghini thôi đấy.”
Ôn Phi Vũ: “…… Cậu tử tế một chút đi, cậu nói ra câu này không cảm thấy chột dạ à? Đường đường là Cửu thiếu nhà họ Diệp, là người kế thừa của Diệp gia mà cậu còn nói là mình nghèo với tôi!”
Khi nói câu này, Ôn Phĩ Vũ hơi ngập ngừng.
Nguyên văn của câu nói phải là như này~~~
Cậu tử tế một chút đi, cậu nói ra câu này không cảm thấy chột dạ à? Đường đường là Cửu thiếu nhà họ Diệp, người kế thừa của Diệp gia, bây giờ lại còn cấu kết với người nắm quyền đương nhiệm của Diệp gia, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, mà cậu còn nói là mình nghèo với tôi!
Nghĩ ra thì đúng là vậy mà!
Kể cả Diệp Sơ Dương không có tiền đi chăng nữa thì Diệp Tu Bạch chắc chắn có.
Hơn nữa còn đếm không xuể.
Nghĩ tới đây, Ôn Phi Vũ bất giác cảm khái một tiếng.
Còn Diệp Sơ Dương không biết có phải nghe ra được ẩn ý trong câu nói của anh ta hay không mà lập tức cười mỉm trả lời: “Mục tiêu hiện tại của tôi là kiếm tiền cho chú út tiêu, thế nên anh đừng hòng quỵt của tôi.”
Ôn Phi Vũ: “……Diệp Tam gia đâu cần cậu nuôi chứ.”
“Cần chứ.” Diệp Tu Bạch từ đầu đến cuối chẳng nói mấy lời mà nghe xong câu nói của Ôn Phi Vũ liền mở miệng với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Tuy trong lòng trai thẳng cương trực như Diệp Tu Bạch không cần Diệp Sơ Dương phải nuôi nhưng dù gì đây cũng đang ở bên ngoài, tất nhiên anh vẫn phải giữ thể diện cho tên nhóc nhà mình rồi.
Nếu không lại khiến tên nhóc nhà anh nổi giận~~~
Có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Diệp Tu Bạch với tư cách là một người thông minh tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Diệp Tu Bạch cho rằng hành động lúc này của bản thân là đáng được tán dương tuyệt đối. Thế nhưng người đồng cảm duy nhất với anh có lẽ chỉ có mình Diệp Sơ Dương.
Còn như những người khác thì~~~
Biểu cảm trên khuôn mặt họ dường như vô cùng quái lạ.
Đặc biệt là Ôn Phi Vũ.
Cuối cùng của cuối cùng, Ôn Phi Vũ chỉ có thể giơ một ngón tay cái lên với Diệp Sơ Dương rồi im lặng khẽ mấp máy miệng, ý nghĩa đại khái là~~~
Dạy bảo giỏi đấy.
Thấy vậy, khuôn mặt Diệp Sơ Dương liền nở một nụ cười rồi nói không thành tiếng: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.”
Hà Khâm ở bên cạnh: “……”
Hai tên ngốc này, các cậu tưởng là những người có mặt ở đây đều là đồ ngốc không nhìn ra được khẩu hình của các cậu sao!