Cuối cùng, khi Diệp Sơ Dương trầm ngâm vô tận, Ôn Phi Vũ bối rối xoa mũi, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Sơ Dương, thực ra tôi kéo cậu ra đây là muốn hỏi, cậu và Diệp Tam gia thực sự là một cặp sao?"
Mặc dù bây giờ hỏi vấn đề này hình như đã không mấy ý nghĩa nhưng Ôn Phi Vũ là bạn thân của Diệp Sơ Dương, có những việc vẫn nên nói rõ ràng thì hơn.
Nhìn vào ánh mắt của Diệp Sơ Dương, Ôn Phi Vũ tiếp tục nói: "Tôi không giống Hà Khâm, Hà Khâm không biết Diệp Tam gia là người như thế nào nhưng tôi biết."
Diệp Tu Bạch quả thật rất đặc biệt.
Người đàn ông có quyền, có thể có thể nói là quyền thế ngút trời ở nước Z như vậy, sau khi độc thân nhiều năm, bỗng nhiên hẹn hò với cháu mình.
Việc này thực sự rất quái dị, còn chưa nói tới thời gian này vừa hay sắp tới lễ trưởng thành của Diệp Sơ Dương.
Ai chả biết lễ trưởng thành của Diệp Sơ Dương có nghĩa là gì...
Nhà họ Diệp bắt đầu thay đổi triều đại.
Vì thế thời điểm này, thực sự rất khó khiến người ta không băn khoăn vì mục đích Diệp Tu Bạch hẹn hò với Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nghe Ôn Phi Vũ nói xong những điều đó, trong lòng cảm thấy khá ấm áp.
Cô biết Ôn Phi Vũ thực sự coi cô là bạn nên mới nói ra những điều này.
Cô cũng hiểu sự lo lắng của Ôn Phi Vũ.
Vì thế, lúc này đây cô cũng trả lời đối phương mà không hề đắn đo.
Diệp Sơ Dương dựa người vào tường sau lưng, dùng tư thái vô cùng ung dung cười nói: "Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Đúng như anh nói, người đàn ông như Diệp Tu Bạch rất thâm sâu khó đoán. Chú ấy có thể ngồi ở vị trí cầm quyền Diệp gia tuyệt đối không phải là việc ngẫu nhiên, có thể phát triển Diệp gia tới vị trí của ngày hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên."
"Nhưng chú ấy lợi hại như vậy nếu như thực sự muốn chiếm quyền lực của Diệp gia hà tất phải hẹn hò với tôi? Giết tôi luôn chẳng phải tốt sao? Hoặc biến tôi thành bù nhìn buông rèm nhiếp chính cũng được."
Khi Diệp Sơ Dương nói những lời này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Trong mắt mọi người, Diệp Tu Bạch đã trở thành một tồn tại bị thần hóa hoặc ác ma hóa, mọi người chỉ nghĩ tới quyền thế hùng mạnh của chú ấy mà thôi. Nhưng tôi không như vậy, tôi chỉ nhìn thấy mặt bình thường nhất của chú ấy."
"Nhìn thấy chú ấy lộ ra vẻ thỏa mãn chỉ vì một bữa cơm tôi nấu, nhìn thấy chú ấy có thể mỉm cười chỉ vì một câu nói, một nụ hôn của tôi. Trước mặt tôi, chú ấy rất chân thực." Diệp Sơ Dương vừa nói vừa giơ tay che bớt ánh đèn có phần chói mắt trên đỉnh đầu, cô khẽ cười một tiếng: "Vì thế tôi nguyện tin rằng, giữa tôi và Diệp gia, chú ấy sẽ chọn tôi."
Thực ra nói nhiều như vậy, điểm quan trọng nhất chính là Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận rõ rệt được tình cảm của Diệp Tu Bạch đối với cô.
Hai người bọn họ đều là những người vô cùng lí trí.
Lí trí tới mức có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương ở bất cứ lúc nào, hơn nữa không mù quáng đắm chìm trong ván cờ tình yêu này.
Nhưng cho dù là vậy thì mọi tình cảm đều là thật.
"Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng anh yên tâm đi, tôi và chú ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Ôn Phi Vũ nghe xong cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn đối phương.
Cuối cùng anh mới bật cười một tiếng, nói: "Diệp đại sư không hổ là Diệp đại sư, rất lí trí cũng rất lợi hại."
Thân là một người ngoài cuộc, lắng nghe Diệp Sơ Dương nói, nhìn thái độ của Diệp Sơ Dương liền biết ngay đối phương lí trí tới nhường nào khi nói ra những điều này.