Mở cửa căn phòng gần nhất, không hề do dự ép thiếu niên nọ vào khung cửa.
Anh cúi đầu nhìn người thiếu niên trước mặt, thần sắc thờ ơ và lạnh lùng.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, mím chặt môi sau đó đột nhiên hỏi: "Diệp Tu Bạch, chú biết là thực tế có nhiều lúc chú rất kì lạ không. Chú nói với cháu Diệp Mộ Thành rất nguy hiểm, nhưng chú chưa bao giờ nói với cháu anh ta nguy hiểm ở chỗ nào."
Câu nói này của Diệp Sơ Dương không hề sai.
Từ đầu chí cuối, Diệp Tu Bạch không hề nói với cô về sức mạnh đằng sau Diệp Mộ Thành.
Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng biết Diệp Tu Bạch có lí do làm vậy, anh không muốn cô bị cuốn vào những việc của Diệp Mộ Thành, nhưng việc này gần như là không thể.
Diệp Mộ Thành lá tứ thiếu của nhà họ Diệp, là anh tư của Diệp Sơ Dương, bây giờ thiếu gia của nhà họ Diệp chỉ còn lại hai người họ, hai người sẽ không thể tránh việc gặp mặt và tiếp xúc.
Vì thế suy nghĩ của Diệp Tu Bạch căn bản không thể thực hiện được.
Tới nay, Diệp Sơ Dương nói vậy hoàn toàn không có sai gì cả.
Và Diệp Tu Bạch sau khi nghe thiếu niên nói xong liền trầm ngâm một hồi, sau đó mới từ từ buông bàn tay đang giữ chặt tay thiếu niên ra, đứng thẳng người dậy, giọng nói lãnh đạm:"Tôi biết, tôi không định giấu cậu. Chỉ có điều lần sau nếu có thể không nhận đồ của cậu ta thì đừng nhận."
Nói xong câu này, Diệp Tu Bạch liền dẫn thằng nhóc nhà mình ngồi xuống sofa bên cạnh, sau đó mở đồ trong chiếc hộp màu lam nhạt ra.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn cả là bên trong hộp có đựng một sợi dây chuyền.
Khoảnh khắc nhìn thấy sợi dây chuyền này, Diệp Sơ Dương rất ngờ vực nhưng ngay sau đó sự ngờ vực của cô lập tức biến thành ngạc nhiên không dám chắc.
Vì đây là một sợi dây chuyền của nữ giới.
Vì thế Diệp Mộ Thành tặng cô một sợi dây chuyền của nữ giới là ý gì đây? Lẽ nào anh ta biết thân phận của cô?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Sơ Dương lập tức trở nên kì quái.
Đương nhiên, cũng rất có thể là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Bởi có câu nói rằng có tật giật mình.
Cô liếm bờ môi hơi khô của mình, sau khi mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Đúng lúc này, Diệp Sơ Dương nhìn thấy Diệp Tu Bạch cầm sợi dây chuyền lên, hai tay cũng không biết hì hục làm gì đó, một lát sau mặt dây chuyền tách ra làm đôi.
"Lạch cạch" một tiếng vang lên.
Diệp Sơ Dương giơ tay nhặt món đồ bé nhỏ rơi xuống mặt bàn, sau khi cô liếc nhìn một lượt vật đó, ánh mắt lập tử trở nên u tối ít nhiều.
Là thiết bị giám sát.
Thế mà Diệp Mộ Thành cũng nghĩ ra việc nhét thiết bị giám sát vào đây.
Nhưng...
Lông mày Diệp Sơ Dương liền nhíu chặt lại, lên tiếng nói: "Chú út, chú có thấy điểm gì kì quái không?"
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền liếc nhìn cô, sau đó gật đầu.
"Cậu ta tặng cậu dây chuyền của nữ giới, lại còn đặt thiết bị giám sát vào trong dây chuyền. Nhưng cậu ta chắc chắn cũng biết cậu sẽ không bao giờ đeo sợi dây chuyền này." Diệp Tu Bạch bình tĩnh nói.
Diệp Sơ Dương liên tục gật đầu.
Đúng như Diệp Tu Bạch nói.
Bây giờ Diệp Sơ Dương xuất hiện ở bên ngoài trong diện mạo đàn ông, sao có thể đeo một sợi dây chuyền dành cho nữ giới được?
Cho dù là suy đoán của Diệp Sơ Dương lúc đầu, Diệp Mộ Thành biết cô là con gái nhưng cũng phải biết rằng với thân phận hiện nay của cô chắc chắn cũng sẽ không đeo sợi dây chuyền này ra ngoài.