Thế là, Diệp Sơ Dương vì muốn bảo vệ mạng sống đành cười hì hì một tiếng với đối phương.
Người đàn ông thấy biểu cảm của cô như vậy liền giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô, sau đó liếc nhìn đối phương một cái nói: "Những việc còn lại ông cậu sẽ sắp xếp. Đợi lát có ra ngoài ăn bánh kem không?"
Dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật lần thứ mười tám của Diệp Sơ Dương, trong đại sảnh không hề thiếu bánh kem sinh nhật.
Nhưng chiếc bánh kem đó chỉ đặt đó cho có lệ, không ai ăn cả.
Lúc này đã dắt Diệp Sơ Dương ra ngoài rồi, vậy ăn bánh kem là việc đương nhiên.
"Muộn thế này rồi lấy đâu ra bánh kem? Hay là cháu dẫn chú tới một nơi tuyệt vời nhé?" Diệp Sơ Dương vừa nói vừa chớp mắt nhìn Diệp Tu Bạch, vẻ ranh mãnh trong mắt khiến trái tim Diệp Tu Bạch hơi rung động, sau đó anh cũng chỉ nheo mắt gật đầu.
Diệp Tu Bạch lúc này đồng ý không hề do dự.
Nhưng đợi sau khi tới chỗ tuyệt vời mà Diệp Sơ Dương nói, Diệp Tu Bạch chỉ biết câm nín...
Nơi Diệp Sơ Dương dẫn anh tới không phải là nhà hàng sang trọng cao cấp gì, chỉ là một quán nướng mà thôi.
Diệp Tu Bạch: "..." Anh có nên cảm thấy may mắn vì trước khi tới đây hai người đã cởi bỏ bộ đồ vest trên người không?
Nếu không hai gã đàn ông mặc đồ vest nửa đêm đi ăn đồ nướng chắc chắn có thể gọi là lạc loài?
Nghĩ tới đây, Diệp Tu Bạch chỉ biết cạn lời bóp trán.
Sau khi Diệp Sơ Dương tìm một góc ngồi xuống, Diệp Tu Bạch liền nhướng mày nói: "Sinh nhật mười tám tuổi chỉ ăn vậy thôi sao?"
Đối với những điều Diệp Tu Bạch nói, Diệp Sơ Dương tỏ ra rất thản nhiên, cô xua tay vô cùng tùy hứng, sau đó vạch mấy món xiên nướng trên thực đơn đưa cho ông chủ, cuối cùng mới quay sang nhìn Diệp Tu Bạch, tít mắt cười dùng giọng nói không mấy nghiêm túc nói: "Ăn gì cũng được, quan trọng là ăn với ai phải không?"
Diệp Tu Bạch: "Đúng."
Lúc này đây, ngoài từ này ra, Diệp Tu Bạch cho rằng mình dường như không có lời nào phản bác.
Thằng nhóc nhà họ lúc nào cũng có thể mang tới niềm vui, niềm bất ngờ cho anh.
Diệp Tu Bạch cúi mắt mỉm cười, ngồi trên chiếc ghế nhỏ không nói thêm gì nữa.
Mười phút sau, các món xiên nướng đều được mang lên, Diệp Sơ Dương cầm lấy một xiên cánh gà đưa cho người đàn ông trước mặt, mặc dù biểu cảm của Diệp Tu Bạch là mặt không cảm xúc, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn muốn liều mạng thăm dò.
"Chú ăn không? Thực ra cũng rất ngon đấy." Thiếu niên chớp chớp đôi mắt to tròn nói.
Nghe vậy Diệp Tu Bạch liền liếc nhìn cô, sau một hồi trầm ngâm mới cầm lấy cánh gà cắn một cái.
Thấy hành động này của chú út nhà mình, nụ cười trên mặt Diệp Sơ Dương lại càng trở nên rạng rỡ hơn.
Nửa giờ đồng hồ tiếp theo đó, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch vẫn tiếp tục ngồi phấn đấu với đám đồ nướng trên bàn.
Mặc dù, chín mươi phần trăm đều chui vào bụng Diệp Sơ Dương.
Sau khi ăn đồ nướng xong, Diệp Sơ Dương liền giơ tay xoa bụng mình, sau đó tựa lên vai Diệp Tu Bạch cảm khái một tiếng: "Thực ra như thế này cũng rất tuyệt."
Diệp Tu Bạch nghe xong liều cúi đầu liếc nhìn cô khẽ đáp một tiếng.
Cuộc sống như hiện giờ thực sự rất tuyệt.
Nhưng đối với họ mà nói, đó là điều không thể.
Chí ít, bây giờ là không thể.
Họ, một người là gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp, một người là Cửu thiếu của nhà họ Diệp, hơn nữa lại còn là một ngôi sao.