Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 590



Cùng kiểm chứng?

Cùng kiểm chứng cái gì?

Cùng kiểm chứng tới lúc cậu và người ta cấu xé sẽ lợi hại thế nào sao?

Ngay lúc đó, Lục Cảnh Hoành cảm thấy biểu cảm của mình có chút kì quái.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, thực ra anh cũng rất có hứng thú chứng kiến cảnh tượng bạo tàn khi đó.

Lục Cảnh Hoành cũng rất quan tâm tới Diệp Sơ Dương, đương nhiên cũng biết đối phương được mệnh danh là streamer bốp chát.

Chắc rằng có thể nhìn thấy Diệp Sơ Dương thể hiện bản lĩnh bốp chát cũng là một loại vinh dự.

Thế là sau một hồi suy ngẫm, Lục Cảnh Hoành liền chớp mắt với Diệp Sơ Dương, cười tít mắt nói: "Không vấn đề. Lần sau nếu gặp phải người phụ nữ như vậy, cậu nhớ gọi điện cho tôi. Nếu không kịp thì hãy ghi hình lại cho tôi, sau đó gửi clip cho tôi coi."

Nói tới mấy từ cuối cùng, Lục Cảnh Hoành liền nháy mắt với Diệp Sơ Dương, ý nghĩa trong ánh mắt không cần nói cũng hiểu.

Diệp Sơ Dương thấy vậy chỉ mỉm cười rạng rỡ nhìn đối phương.

Hai người trò chuyện gần như hoàn toàn bỏ qua người đàn ông còn lại cũng có mặt ở đây. Nhưng Diệp Tu Bạch mặc dù bị bỏ qua nhưng vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Lúc này trong lòng anh đã thầm thề rằng...

Sau này tuyệt đối không thể để việc như vậy xảy ra.

Chỉ có điều Diệp Tu Bạch chắc không ngờ được rằng có một câu nói rằng: lý tưởng rất tốt đẹp nhưng hiện thực rất tàn khốc.

***

Diệp Tu Bạch lặng lẽ lắng nghe Diệp Sơ Dương và Lục Cảnh Hoành nói chuyện, cuộc đấu giá cũng đã bắt đầu.

Diệp Sơ Dương uể oải liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài thông qua rèm châu.

Có thể nói rằng buổi đấu giá này không hổ là bất hợp pháp, vật phẩm đấu giá đầu tiên khá khiến Diệp Sơ Dương bất ngờ.

Thứ được đưa ra không phải là vật phẩm mà là người.

Một cô gái hở nửa áo.

Cô gái này có một đôi mắt mèo vô cùng mê hoặc, nét mặt phong tình, chỉ một nụ cười bình thường cũng đủ khiến đàn ông có mặt điên cuồng.

Quả nhiên khí Diệp Sơ Dương nhìn thấy đám đông ở bên dưới thì phát hiện ra rằng ánh mắt của rất nhiều người đã bắt đều mơ màng, biểu cảm trên mặt giống như muốn ăn luôn cô gái ăn mặc hở hang nằm trong lồng kia.

Diệp Sơ Dương thấy vậy không khỏi tặc lưỡi.

"Quả nhiên đàn ông là loại động vật suy nghĩ bằng thân dưới, nhìn mà xem, gã nào gã đấy, mắt nhìn sắp lọt tròng ra ngoài." Trong lời nói không giấu vẻ mỉa mai và khinh miệt đám đông bên dưới.

Lục Cảnh Hoành có thần sắc giống Diệp Sơ Dương.

Còn Diệp Tu Bạch, từ đầu chí cuối vẫn là mặt không cảm xúc.

Lục Cảnh Hoành chống cằm, phì cười một tiếng: "Cô gái đó biết mị thuật, có thể mê hoặc đám người kia thành ra như vậy cũng hợp lý thôi."

"Vậy tại sao anh và chú ấy không có chút phản ứng gì vậy?" Diệp Sơ Dương nhướng mày hỏi.

Lục Cảnh Hoành tuy nói rằng cô gái bị nhốt trong lồng biết mị thuật nhưng bất luận là Lục Cảnh Hoành hay Diệp Tu Bạch, biểu cảm trên mặt của hai người đều không hề thay đổi, thậm chí ánh mắt vẫn rất tinh tường.

Mọi người đều là đàn ông nhưng sao cách biệt lại lớn tới vậy chứ?

Nghĩ tới đây, biểu cảm trên mặt Diệp Sơ Dương lại càng trở nên mơ hồ.

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hoành liền mỉm cười, anh giơ tay chỉ người đàn ông bên cạnh Diệp Sơ Dương, hỏi một câu bóng gió: "Cậu tưởng rằng bạn trai của cậu là người như thế nào? Anh ta là người dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc sao?"

Theo mức độ căm ghét đàn bà của Diệp Tu Bạch, sao có thể có hứng thú với cô gái trong lồng được chứ?