Diệp Sơ Dương từ trong phòng đi ra,liền đi thẳng xuống lầu một.
Giờ này khắc này, tầm mắt mọi người trên cơ bản đều hướng trên đài của hội bán đấu giá, cũng không có quá nhiều người chú ý tới cầu thang lầu thượng nhiều thêm một người.
Diệp Sơ Dương từ trên tầng đi xuống lầu một liền lắc lư,Nhưng mà lắc lư nửa ngày cũng không nhìn thấy hai cái thân mặc áo màu đen kia.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi khẽ nhíu mày.
Kỳ thật chính nàng cũng không biết vì sao vào thời điểm khi nhìn thấy hai gã đồ đen kia, nàng lại có phản ứng lớn như vậy. Thậm chí theo bản năng còn muốn vạch trần mũ chụp trên đầu của hai người để xem mặt mũi bọn hắn rốt cuộc trông như thế nào.
Theo đạo lý mà nói, loại tình huống loại này sẽ không xuất hiện trên người Diệp Sơ Dương. Nàng từ trước đến nay đều tiêu sái, đương nhiên cũng có thể nói là vô tâm không phổi. Lúc này đây, ở trong tình huống bình thường, người khác nếu đã che mặt mình lại, thì nàng tự nhiên cũng sẽ không tò mò.
Chỉ có lúc này đây.
Nàng nghĩ nếu không đuổi theo hai người kia, thì cảm thấy sẽ bỏ qua chuyện gì đó mà nàng không biết.
Mà giờ này khắc này, đã không còn nhìn thấy sự tồn tại của hai người ở lầu một, Diệp Sơ Dương theo bản năng nheo đôi mắt đào hoa hẹp dài của mình lại. Đứng tại chỗ trầm tư một lúc lâu sau, cũng không thể nghĩ ra được thứ gì, Diệp Sơ Dương lại không muốn do dự, xoay người liền tính toán lên lầu.
Nhưng mà thời điểm nàng đi vào chỗ rẽ, bỗng một bàn tay từ phía sau vươn tới nhéo vào cổ tay nàng.
Sau đó, phía sau đột nhiên truyền đến một lực đạo, đem cả người nàng đều túm qua một bên.
‘ xoạch ’ một tiếng, khóa cửa rơi xuống.
Diệp Sơ Dương trong nháy mắt trố mắt một lúc, chờ nghe đến âm thanh khóa cửa mới hồi phục tinh thần. Nàng xoay người nhìn người túm chính mình.
Sau đó nhìn thấy vẻ mặt mang ý cười của người thanh niên trẻ.
Đã gặp mặt một lần nhưng lần này Thiên Diệu tựa hồ có biến hóa rất lớn.
Thanh niên trẻ tuổi ăn mặt một thân đồ tây đen khéo léo, cả người khí thế hiên ngang. Nhưng mà nhìn một đầu tóc ngắn nhộm xám trắng,hỗn độn tức khắc gây cho người ta có cảm giác phóng khoáng không kiềm chế được.
Thanh niên với cặp mắt xanh biếc nhìn đôi mắt đào hoa của Diệp Sơ Dương,trong mắt đều là ý cười: " Tiểu khả ái,lâu rồi mới gặp ".
Thực hiển nhiên Thiên Diệu cùng với lời nói và hành động biểu hiện hắn còn nhớ rõ Diệp Sơ Dương
Nói đến, đây đã là lần thứ ba bọn họ gặp mặt.
Lần đầu tiên là ở quốc gia M, Thiên Diệu cùng Diệp Sơ Dương vừa vặn tương phản, nam giả nữ trang, ở thang máy ngẫu nhiên gặp được một lần. Lần thứ hai cũng là ở quốc gia L, Diệp Sơ Dương cứu Lục Diệc Nhiên gặp tiểu gia hỏa kia. Đến nỗi lần thứ ba, đó chính là hiện tại.
Diệp Sơ Dương nghe được ‘ tiểu khả ái ’ ba chữ này, chỉ cảm thấy có điểm đau não.
Nàng duỗi tay véo tới véo ấn đường, đáy mắt hẹp dài lại nhiễm mấy phần bất đắc dĩ. Nói thật, nếu nàng hiện tại là một cô gái,bị người khác gọi là tiểu khả ái thật ra không có gì vấn đề. Nhưng là lúc này nàng là một chàng trai.
Một chàng trai bị một chàng trai khác gọi là tiểu khả ái -
Điều này thật sự liền có điểm xấu hổ.
Diệp Sơ Dương trầm tư một chút, ngay sau đó liền nói, “Ta có tên, Diệp Sơ Dương.”
“Ta biết tên của cậu nha, Diệp gia Cửu Thiếu Diệp Sơ Dương, nhưng cậu không cảm thấy tiểu khả ái mấy chữ này nghe tương đối thân mật?” Thiên Diệu đang nghe Diệp Sơ Dương nghe nói lời này,tức khắc hắn cười như không cười mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương mặt vô biểu tình nhìn người trước mắt này, chàng trai mặt mày thâm thúy lại vô cùng tinh xảo.
Không thể không thừa nhận, Thiên Diệu gương mặt này của hắn lớn lên tuyệt đẹp. Chính nàng cũng không biết gương mặt này của hắn rốt cuộc là thật hay là giả.