Có cái gì quan trọng hơn so với người trước mắt này chứ?
Tuyệt đối là không có.
Cái ác ma chi mắt này, tuy là trân bảo của hoàng thất nước M, nhưng trong mắt của Thu Ân Hoa thì nó không phải là đồ vật gì quý giá cả.
Diệp Sơ Dương thuận lợi lấy được ác ma chi mắt nên tâm tình của nàng thật vui sướng.
Nhìn bộ dạng này của Diệp Sơ Dương, Thu Ân Hoa không nhịn xuống được liền hỏi, “Cái này có chỗ nào đáng giá mà có thể khiến cậu vui vẻ thế?”
“Tạm thời còn chưa biết được, tuy nhiên tôi cảm thấy thứ này hẳn là không đơn giản đâu.” Diệp Sơ Dương trả lời câu hỏi của Thu lão.
Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Thu Ân Hoa cũng chỉ gật đầu sau đó cũng không nói gì thêm nữa.
Buổi tối 7 giờ, hai người Diệp Sơ Dương và Thu Ân Hoa cùng về tới nhà ăn.
Giờ phút này Thiên Giác đã nấu xong xui hết rồi,hắn bày đồ ăn lên, sau đó cùng ngồi vào bàn với Thiên Diện để chờ Diệp Sơ Dương và Thu Ân Hoa trở về.
Kết quả nhìn thấy biểu tình của Thu Ân Hoa đang cười tủm tỉm nhìn Diệp Sơ Dương, trong lòng Thiên Diện lại lần nữa dâng lên một loại cảm giác quỷ dị ——
Chẳng lẽ lần này mình bị thất sủng thật sao.
Quả nhiên, trong suốt quá trình ăn cơm, Thiên Diện trơ mắt nhìn Thu Ân Hoa ân cần hỏi thăm Diệp Sơ Dương,còn gắp các loại đồ ăn ngon cho đối phương.
Mẹ nó.
Hai người giống như bị keo 520 dán lại vậy.
*
Ăn xong cơm tối, Diệp Sơ Dương cũng không tính toán ở lại trang viên này, nên nàng tạm biệt ba người ra về.
Thu Ân Hoa thấy sắc trời đã tối, nghĩ nghĩ vẫn nên hỏi thì tốt hơn, “Hiện tại trở về cũng không an toàn lắm, nếu không cậu ở lại chỗ này ở một đêm đi, dù sao cũng còn trống phòng cho khách mà.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương trong lòng biết Thu Ân Hoa là có ý tốt, bất quá cậu vẫn xua xua tay cự tuyệt.
“Không sao đâu. Sáng mai tôi lại qua đây một chuyến nữa.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương đưa tay chào tạm biệt đám người Thu Ân Hoa, sau đó rời đi khỏi trang viên.
Thấy thế, Thu Ân Hoa thở dài một hơi.
Thiên Diện đang đứng một bên nghe được tiếng thở dài này, bỗng nhiên bước lại gần, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Sư phụ, vì cái gì mà ngài thích Diệp Sơ Dương như vậy?”
Nghe hắn hỏi vậy, Thu Ân Hoa lập tức xoay người dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ mà liếc nhìn Thiên Diện một cái, sau đó hừ nhẹ một tiếng, “Cái gì mà Diệp Sơ Dương, không lễ phép gì cả. Cậu ta là bạn vong niên của sư phụ, cùng cái bối phận với sư phụ, con là vãn bối thì nên khách khí một chút cho thầy.”
Thiên Diện: “……”
Lời này giải thích thế nào?
Hắn một là một gã đàn ông đã ba mươi tuổi rồi lại là vãn bối của một tên tiểu tử mới hai mươi tuổi?
Thiên Diện cảm thấy chính mình đã gặp quỷ rồi.
Bên này Thiên Diện còn đắm chìm trong bi thương thì bên kia Diệp Sơ Dương đã về tới đại trạch của Lục gia
Mạc Tử Nghiên đã nhận được phim mới, nên trưa hôm nay đã về nước rồi, mà Diệp Sơ Dương biết Thu Ân Hoa đã tỉnh lại, vốn nàng cũng đã tính toán ngày mai về nước.
Nhưng lúc này nàng đã tiết lộ thân phận của mình với Thu Ân Hoa,nàng lại muốn ở lại thêm mấy ngày.
Diệp Sơ Dương cuối cùng đã quyết định ở lại nước L hai ngày, hai người Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hành còn chưa trở về, mà Thiên Diện đã sắp không chịu nổi nữa hắn đặc biệt muốn mượn súng của Thiên Giác muốn một phát bắn chết Diệp Sơ Dương cho rồi.
Vì thế, Diệp Sơ Dương mới buồn cười quá mà lựa chọn trở về nước.
Máy bay vừa đáp xuống sân bay đế đô, Diệp Sơ Dương đã đội mũ, đeo khẩu trang màu đen, trong tay cầm sẵn di động từ sân bay đi ra.
Cảnh Hoàn không tùy tiện tiết lộ hành trình của nghệ sĩ, nên lúc này Diệp Sơ Dương về nước cũng không có bao nhiêu người biết.
Đoạn Kiệt đi theo bên người nàng, thấp giọng nói, “Ngày hôm qua đạo diễn Hi Cẩm Thần đã báo cho tôi biết, bộ phim《 cuồng dã sinh trưởng 》 đã xác định được thời gian chiếu rồi, cho nên trong khoảng thời gian này có khả năng họ sẽ yêu cầu Cửu Thiếu đi các nơi để quảng cáo.”