Mãi cho đến giờ này, Diệp Sơ Dương mới cảm thấy những lời này cũng có đạo lý.
Mấy tấm ảnh Jonathan vừa mới xóa kia ——
Nếu đến lúc vào gameshow bị mọi trông thấy, thì Diệp Sơ Dương cũng có thể tưởng tượng đến cuộc sống sau này của Jonathan sẽ trải qua như thế nào.
Nghĩ đến điều này, Diệp Sơ Dương cảm khái mà vỗ vỗ bả vai của Jonathan, sau đó đứng lên vào toilet bên cạnh để rửa mặt.
Diệp Sơ Dương từ toilet ra,một lúc sau thì đám người Martha và Ngu Nhan Trạch cũng đã tới.
Diệp Sơ Dương nhìn hai người cùng nhau đi vào, nghĩ thầm trong bụng hình như đã lâu rồi cô cũng chưa gặp lại Ngu Nhan Trạch.
Theo như tin tức trên mạng thì Ngu Nhan Trạch gần đây vẫn ở trường học, vẫn luôn đi học đều.
Từ anh ta cùng Tạ Linh Tê hợp tác với nhau trong bộ phim 《 ta là người phương xa 》 doanh thu phòng bán vé thảm hại,thì có rất nhiều bạn bè đều khuyên Ngu Nhan Trạch nên trở lại trường đi.
Diệp Sơ Dương không nghĩ tới Ngu Nhan Trạch liền trở về trường thật.
Nói đến vấn đề trường học, hình như đã lâu rồi nàng cũng chưa đến trường rồi ——
Không biết đến lúc đó có bị lưu ban hay không.
Diệp Sơ Dương: “……” Lỡ như bị lưu ban thật, thì cũng thật xấu hổ quá đi.
Vẻ mặt phức tạp kia của Diệp Sơ Dương hiện lên trước mắt của ba người trong phòng. Jonathan và Martha lẫn liếc mắt nhìn nhau một cái, người sau theo bản năng vươn tay ra chọc chọc vào quai hàm trắng nõn của thiếu niên, nhỏ giọng hỏi, “Diệp Tử, cậu sao giống như một người sống còn gì để luyến tiếc thế?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương xoa xoa quai hàm của mình, sau đó cảm khái một tiếng, “Tôi bỗng nhiên nhớ ra,mình vẫn còn là sinh viên.”
Cô vừa nói xong, Jonathan cùng Martha lại lần nữa liếc nhìn nhau. Lúc này người lên tiếng biến thành Jonathan.
Hắn nhìn Diệp Sơ Dương, cũng học bộ dáng chớp chớp mắt của đối phương, “Chúng tôi đều biết cả, nhưng mà dáng vẻ hiện tại này của cậu cùng với chuyện cậu là sinh viên thì có liên quan gì nhau?”
“Có. Tôi hình như cũng không đến trường học một năm rồi.”
Diệp Sơ Dương không biểu cảm gì nói ra một câu như vậy.
Sau đó, Martha cùng Jonathan hai người cùng im lặng suy nghĩ.
Nga.
Là chuyện này sao?
Hình như chuyện này cũng có chút nghiêm trọng.
Jonathan đau lòng mà vỗ vỗ bả vai Diệp Sơ Dương, dùng ánh mắt an ủi đối phương.
Martha cùng Jonathan hai người đều cảm khái cùng Diệp Sơ Dương.
Mà giờ phút này người duy nhất bị mọi người bỏ qua Ngu Nhan Trạch nghe Diệp Sơ Dương nói câu sau, thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu.
Diệp Sơ Dương nói lời này là có ý tứ gì?
Đang khinh bỉ hắn sao?
Cứ như vậy chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Ngu Nhan Trạch nhìn về phía Diệp Sơ Dương tràn đầy chán ghét và căm hận.
Hắn cũng không biết vì sao,thời điểm cùng ở trong trường học, trên các phương diện hắn đều xuất sắc hơn Diệp Sơ Dương rất nhiều. Nhưng đến thế giới giải trí, về phương diện nào thì hắn cũng kém hơn đối phương?
Rõ ràng hắn lớn lên cũng không kém, so với bộ dáng tinh xảo của Diệp Sơ Dương kia, thì vẻ đẹp của hắn đàn ông hơn.
Hơn nữa, luận kỹ thuật diễn xuất, thì hắn cũng từng bước bay cao.
Trên các phương diện hai người cũng không kém nhau bao nhiêu. Nhưng hiện tại trong giới giải trí Diệp Sơ Dương là một nghệ sĩ có thể hô mưa gọi gió, còn hắn chỉ là một chú gà trống thất bại chỉ biết trốn về trường học.
Biểu tình trên mặt Ngu Nhan Trạch càng thêm lạnh lẽo lên.
Hắn ngồi trong đám người ngồi trên sopha ở phía sau Diệp Sơ Dương, giờ phút này hắn không hề kiêng nể gì mà dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương luôn luôn là người mẫn cảm, tự nhiên cũng có thể cảm được giác tầm mắt được phía sau lưng mình.