Rất nhiều người chia sẻ video này, hơn nữa còn tag cả cục công an cảnh sát vào.
Bọn họ nói người phóng hỏa chính là Diệp Sơ Dương làm, việc Ngu Nhan Trạch chết trong biển lửa kia, đương nhiên cũng là bút tích của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ Dương hận Ngu Nhan Trạch đem mọi chuyện xấu xa trước đó kể ra bên ngoài, nên lúc này cô mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
Chỉ là đáng tiếc thanh niên tốt như Ngu Nhan Trạch lại táng thân trong biển lửa.
Cuối cùng, dưới áp lực của dư luận, cục cảnh sát đế đô đã xuất động, trực tiếp xuống biệt thự của Diệp Sơ Dương mang người đi. Rốt cuộc, cái video kia cũng là một chứng cứ quan trọng.
Diệp Sơ Dương bị dẫn đi, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ.
Thiếu niên vẫn trước sau như một mặc một bộ quần áo dài tay, cô chậm rãi theo cảnh sát từ biệt thự đi ra,vừa lúc thấy được rất nhiều phóng viên tụ tập ở bên ngoài và những người qua đường đứng xem.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ nhướng mày.
Vài viên cảnh sát nhìn thấy bên ngoài nhiều phóng viên vây quanh như vậy, lập tưc nhíu mày. Còn chưa tới kịp nói gì, liền thấy vô số phóng viên nhào lên, sau đó đồng thời đem microphone đưa tới trước mặt Diệp Sơ Dương.
“Diệp Sơ Dương, xin hỏi đối với việc cậu phóng hỏa giết hại Ngu Nhan Trạch cậu có định nói gì không?”
“Diệp Sơ Dương, vì cái gì sau khi giết hại một mạng người cậu còn có thể bình tĩnh như vậy?”
“……”
Các phóng viên liên tiếp đặt ra vấn đề.
Trên mặt Diệp Sơ Dương không có biến hóa gì lớn, cô chỉ cười nhạo một tiếng, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy trào phúng, “Cảnh sát còn chưa điều tra ra chân tướng, phóng viên các ngươi đều biết cả rồi ? Đã nghe nói qua hai từ phỉ báng này chưa? Nói ra phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Chuyện còn chưa xác minh ra chân tướng, thì không được tùy tiện áp đặt.
Vị cảnh sát đang đứng cạnh Diệp Sơ Dương nghe được lời này của Diệp Sơ Dương, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn cô một cái.
Chính xác, bọn họ còn chưa nắm giữ chứng cứ, bọn họ cũng không biết Diệp Sơ Dương có phải là hung thủ giết người hay không, dựa vào cái gì bọn phóng viên kia có thể tùy nói ra nói như.
Nghĩ nghĩ, viên cảnh sát kia mở miệng, “Các vị phóng viên, hiện tại chuyện này còn chưa có minh xác, thỉnh các vị lý trí một chút. Đến lúc đó cảnh sát chúng tôi sẽ cho các vị một đáp án chuẩn xác.”
Nghe vậy, các phóng viên liếc nhìn nhau, trong đó một phóng viên đánh bạo hỏi, “Nghe nói Diệp Sơ Dương có hậu đài, xin hỏi các cảnh sát các vị sẽ xử theo lẽ công bằng chứ?”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt mấy viên cảnh sát đều khó coi.
Lời này là có ý gì?
Viên cảnh sát ban đầu mở miệng còn muốn nói cái gì, kết quả ngay sau đó liền nghe được giọng của Diệp Sơ Dương mang theo vài phần lạnh lùng vang lên , “Các vị đã từng nghe qua câu, vương tử phạm tội cũng như thứ dân chưa. Đừng có theo cái gọi là công trạng giống như chó điên gặp người là cắn.Cũng đừng có đem ngành giải trí đặt vào chuyện này..”
Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương nhàn nhạt nhìn qua vị phóng viên kia, tự mình bước lên chui vào trong xe cảnh sát ngồi xuống.
Thấy thế, mấy viên cảnh sát cũng không có nửa điểm do dự, lập tức liền đi theo lên xe.
Viên cảnh sát lúc trước nói thay cho Diệp Sơ Dương thấy thiếu niên trước mắt gần mình trong gang tấc, nghĩ nghĩ vẫn quyết định mở miệng an ủi một tiếng, “Cậu không cần khẩn trương, chúng tôi sẽ tra ra chân tướng. Nếu cậu vô tội, chúng tôi cũng sẽ không để cậu oan uổng.”