Sau khi đã hiểu rõ toàn bộ sự thật, Diệp Sơ Dương cùng Ôn Phi Vũ liền rời khỏi biệt thự.
Trong xe, Ôn Phi Vũ cầm lái, trên mặt tuy không có vẻ gì nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hoảng sợ.
“Tôi cảm thấy mọi thứ đêm nay như đang nằm mơ vậy.”
Diệp Sơ Dương đang nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa kính, liền thu tầm mắt lại. Thấp giọng cười nói, “Rất khó chấp nhận sao?”
“Uhm”.
Đối với một người bình thường như Ôn Phi Vũ, đúng thật là không thể chấp nhận sự thật. Nhưng là đối với Diệp Sơ Dương, thì lại là một chuyện hết sức bình thường.
Kỳ thực cô sớm đã biết một số chuyện. Chỉ là từ đầu tới cuối không quá để tâm thôi.
Lúc nãy nghe Chu ca nói, trong lòng cô liền hiện lên một dự cảm kỳ lạ.
Tuy nhiên, -------------
Thế giới của cô và thế giới của Chu ca bọn họ mặc dù không liên quan đến nhau, nhưng cũng không đến nỗi, ít nhất thì sự việc rối ren cũng giảm đi ít nhiều.
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, đang định nói cái gì thì điện thoại hiện tin nhắn đến.
Là tin nhắn của Chu ca.
Chỉ có đúng một câu ------
Lần sau, chọn thời gian thích hợp để cùng nói chi tiết nhé.
Thấy vậy, trên mặt Diệp Sơ Dương càng tỏ ra mười phần kỳ quái.
Vừa nãy, cô còn không quan tâm mấy đến lời nói của Chu ca, nhưng tin nhắn này của anh ấy, hẳn là để cảnh báo cô.
Điều này thật sự làm xấu hổ quá đi.
Bên kia, Ôn Phi Vũ đang lơ đãng nhìn vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, nhíu mày hỏi, “Diệp thiếu, cậu sao thế?”
“Không có gì, tôi mới thấy một mẩu tin tức.” Diệp Sơ Dương liếc mắt xuống cười nói, liền nhìn sang người bên cạnh, “Tin tức nói là có một người đàn ông đi khám phá ngôi mộ cổ, nhưng anh bị hù chết bởi một con bọ cạp.”
Ôn Phi Vũ: “..... Đừng nghĩ là tôi không biết là cậu đang chế giễu tôi, IQ của tôi không thấp.”
Diệp Sơ Dương: “........... Tôi có phải đang khen ngợi IQ của anh cao không?”