Đột nhiên nghe đến hai chữ đó, Mạc Tử Nghiên đầu tiên là nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó mới sực nhớ ra cái gì, lập tức đưa tay kéo từ trong cổ áo mình, móc ra sợi chỉ màu đỏ cùng với hạt châu.
Ngay lúc này, Mạc Tử Nghiên rõ ràng thấy hạt châu của mình đã chuyển sang màu đen.
Mạc Tử Nghiên bị màn cả kinh trước mắt này làm cho cả người run lên một chút. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Sơ Dương, hỏi, “Này này này, thế này là thế nào?”
“Hạt châu này có thể đã hấp thu oán khí và sát khí của kẻ khác đã thâm nhập vào cơ thể chị. Cái màu đen chị vừa nhìn thấy đó, chính là oán khí.”
Diệp Sơ Dương giải thích, “Nếu ngày nào đó hạt ngọc châu này đột nhiên bị nát thành bột phấn, nhất định phải tới tìm tôi.”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên quả thực hoàn toàn kinh ngạc.
Cô hoàn toàn không biết hạt châu này lại có tác dụng như vậy.
Lúc mà Diệp Sơ Dương đưa nó cho cô, cũng chỉ là một câu nói đơn giản -------
Có thể trừ tà.
Kết quả không nghĩ tới lại hữu dụng như vậy.
Như vậy --------
“Cái hồ này có vấn đề?” Mạc Tử Nghiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhếch môi, nhìn cô không nói nên lời. Sau khi đón cô ấy, trào phúng nói, “Cái phản xạ hình cung này của chị đều có thể đi vòng trái đất ba vòng rồi.”
Mạc Tử Nghiên tức khắc thè lưỡi, liền theo Diệp Sơ Dương cùng nhau đi đến phía đối diện.
Vừa lúc hai người đi đến, Cù Tinh đã được Chử Ngọc Đào mang lên bờ. Thanh niên trẻ dựa vào thân cây, ho khan một cách tuyệt vọng. Chử Ngọc Đào và Cung Vũ Vệ hai người ánh mắt đều nghiêm trọng.
“Tôi có chứng chỉ thợ lặn, hơn nữa ngay từ lúc đầu mọi thứ đều khá tốt. Sau đó tôi lại có cảm giác có thứ gì đó đang túm chặt lấy chân tôi, đột nhiên liền kéo chân tôi xuống.”
Cù Tinh sắc mặt tái nhợt mở miệng, đại để là bởi vì vừa rồi gặp chuyện không nhỏ, nên lúc này nói chuyện đều là thở dốc.
Nghe vậy, Chử Ngọc Đào cùng Cung Vũ Vệ nhìn nhau một cái, hai người không nói gì.
Bởi vì, bọn họ đều biết rằng những gì Cù Tinh nói đều là sự thật.
Vừa rồi Cù Tinh ở bên cạnh họ, lúc trên người Cù Tinh phát sinh sự việc bọn họ đều nhìn thấy.
Nhưng là chuyện này như vậy thật sự là quá quỷ dị rồi.
Trong nháy mắt, sắc mặt mấy người đều bắt đầu nghiêm trọng lên.
Bọn họ cảm thấy, có lẽ truyền thuyết về nơi này đều là sự thật --------
Nơi này là nơi có điềm xấu, cho nên mới sẽ phát sinh ra những chuyện kỳ quái như vậy.
Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên thấy vẻ mặt nghiêm túc của mấy người như vậy, trong lòng đã biết là cái gì. Tử Nghiên liền móc mấy trái cây trong túi mình ra, lấy quần áo lau lau một chút liền đưa cho ba người bọn họ.
“Ăn một quả đi để bình tĩnh một chút. Kỳ thật, không cần bắt cá nữa. Chúng tôi đã tìm được đủ đồ ăn rồi.”
Nếu hồ nước này có vấn đề, như vậy bọn họ thật sự liên không cần thiết lại đi thử cái gì. Hơn nữa, có cá hay không có cá cũng không thành vấn đề.
Chử Ngọc Đào nghe mấy người Mạc Tử Nghiên nói, ngạc nhiên một chút, lúc sau đem hết những thứ xuất hiện trong tâm trí mình ném đi, và ngay lập tức hỏi, “Các cậu tìm được những cái gì?”
Lại nói, kỳ thật đây mới là chuyện quan trọng nhất hiện nay.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên nhìn nhau một cái, hai người có chút hào hứng đưa chiếc túi trông có vẻ nặng nề trên tay cho ba người đàn ông trước mặt.
Thấy bộ dạng có vẻ thần thần bí bí của hai người này, đám người Chử Ngọc Đào tức khắc có chút kinh ngạc.