Nghe Diệp Sơ Dương nói những lời này, Túc Ngũ thiếu chút nữa muốn đập đầu mình.
Đúng vậy.
Nếu không lưu hai người này lại làm cái gì?
Ánh mắt Túc Ngũ lập tức liền sáng lên, anh đối với Diệp Sơ Dương gật gật đầu, ngay sau đó nói, “Thuộc hạ đã biết. Giờ thuộc hạ liền đem người đi.”
“Ầy, chuyện thẩm vấn này, liền giao cho tôi đi.” Diệp Sơ Dương tiếng nói nhàn nhạt nói, “Mang về nhốt lại là được.”
“Vâng.”
Thấy Túc Ngũ không ngần ngại đồng ý, Diệp Sơ Dương gật đầu sau đó rời khỏi miếu thờ.
Hai tên hòa thượng kia không phải kẻ đầu đường xó chợ, có quỷ mới biết bọn họ còn hay không con át chủ bài. Nghĩ đến điều này, vẫn là nên chú ý một chút vẫn hơn.
Diệp Sơ Dương đứng ở một nơi không xa nhìn thoáng qua miếu thờ.
Dưới ánh trăng, miếu thờ này có vẻ đặc biệt ảm đạm.
Chẳng qua thật là đáng tiếc, ảm đạm cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi.
Diệp Sơ Dương không chút để ý cong môi bước chậm đi về phía chỗ cắm trại. Trên đường về đụng phải Sơn Thần còn chưa chịu nghỉ ngơi.
Thấy vấn đề của đối phương, Diệp Sơ Dương cũng không có chần chừ, đem mọi chuyện xảy ra kể liền một loạt cho Sơn Thần. Giọng nói nhỏ nhẹ, Diệp Sơ Dương suy tư một chút, rốt cuộc vẫn là nói, “Chắc chắn là không có chuyện gì nữa rồi. Oán khí trong hồ nước đã biến mất không còn một mảnh, cái miếu thờ còn lại kia cũng chỉ là một cái vỏ rỗng.”
“Cảm ơn ngươi.”
Sơn Thần bỗng trở nên nghiêm túc nói làm cho Diệp Sơ Dương lập tức cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cô khoanh tay, trên mặt tươi cười thoạt nhìn thật là không có ý tốt gì.
Lúc sau tùy ý xua xua tay, cô không chút nể tình nói, “Cảm ơn tôi thì đương nhiên vẫn phải cảm ơn. Nhưng tôi giúp Ngài giải quyết sự việc nghiêm trọng như thế, một câu cảm ơn có phải như là nhẹ quá hay không?”
Sơn Thần nghe được lời này của Diệp Sơ Dương, tức giận đến mức thiếu chút nữa nổi mây giông đem hết cây cối tán cây mà xốc hết lên.
Ông hừ lạnh một tiếng, tức giận nói, “Con người các ngươi không phải có câu gọi là lễ khinh tình trọng sao?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không phải loại người bình thường. Đối với tôi mà nói, lễ vật mới là quan trọng, tình cảm thứ này có thể ăn sao?”
Sơn Thần: “..................” Chợt nghe giống như có ý gì xấu trong đó.
Sơn Thần yên lặng trong lòng, mắt trợn trắng, cuối cùng nói, “Hy vọng ngươi thực sự nghĩ như vậy.”
Ồ
Diệp Sơ Dương nghe thế dường như có điểm ý vị sâu sa nói, lập tức thấy có chút ngoài ý muốn
Nhưng mà ----------
Loại tình cảm này đương nhiên cũng phải tùy người.
Ví như cô với Diệp Tu Bạch là người yêu, hoàn toàn không cần lễ vật lớn làm gì. Hoặc là không cần phải nói là có to hay không, chính là không cần gì hết.
Nhưng cô và Sơn Thần vốn dĩ đã có giao dịch từ trước, hà tất phải khó xử chính mình, không phải sao?
Nghĩ đến điều này, trên mặt Diệp Sơ Dương lần thứ hai lộ ra một nụ cười. (thật gian xảo, kaka)
“Được. Vậy việc cơm nước mấy ngày nay liền giao cho ngài. Tuy nhiên, tôi không muốn ngày mai lại có những thứ quái đó tái diễn nữa đâu.” Diệp Sơ Dương nhếch nhếch môi, trực tiếp dùng một câu không chút do dự đập tan ý đồ xấu của Sơn Thần.
Sơn Thần: “................”
Thằng nhóc này coi bộ cũng không lớn lắm, nhưng như thế nào mà lại tinh quái như vậy?
Sơn Thần tức giận trong lòng bĩu mỗi, chỉ có thể nói một tiếng đã biết.
Nghe được câu trả lời khẳng định này, Diệp Sơ Dương mới yên tâm thoải mái rời đi.
Chỉ là, dưới chân vừa mới bước một bước, ánh mắt liền dừng lại ở một cây đại thụ phía sau.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, phía sau cây đại thụ, có nhiều hơn một bóng dáng.