Nghe được hắn nói, nhìn thấy động tác của hắn, Lục Cảnh Hành như muốn đóng băng.
Anh vừa định nói cái gì để giảm bớt sự đề phòng của Kage, kết quả là chính Diệp Sơ Dương lại lên tiếng trước.
Cho dù trán bị thương vì súng dí vào, nhưng biểu hiện lại khá bình tĩnh, giọng thiếu niên khàn khàn vang lên, “Tôi nói ông Kage chỉ số thông minh không là vấn đề gì cả, nhưng của ông thật sự là không cao, nếu không ------------”
Hai chữ cuối cùng vừa dứt, Kage bỗng nhiên cảm thấy phía trước mặt như một bóng ma hiện lên, sau đó là một tàn tay cầm cổ tay của hắn hung hăng gập lại!
Động tác này của Diệp Sơ Dương nhanh như chớp, hiện trường tức khắc vang lên một tiếng tràng tiếng kêu cuồng loạn.
Diệp Sơ Dương nhìn thoáng qua khẩu súng lục màu đen rơi trên mặt đất, sau đó đá Kage một cái xuống đất. Người đàn ông ôm cánh tay đã buông xuống dưới ngã xuống đất, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Diệp Sơ Dương cười nhạt một tiếng, “Thật là, Ta chỉ tùy tiện nói ông hai câu tự tin, mẹ nó! Ông lại tưởng rằng ta đang khen ông đúng không? Ngu xuẩn!”
Ném hai chữ xuống, Diệp Sơ Dương không do dự tiến lên một bước, một chân dẫm lên tay bị thương của Kage.
Tiếng thét chói tai của Kage lại càng thêm thê lương, hắn rốt cuộc cũng không nhịn đau được một cái, liền ngất đi.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương mới chậm rãi thu chân lại, sửa sang lại một chút quần áo, bộ dạng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nghiêm trang từ trong lòng ngực rút ra khẩu súng mà lúc trước đối phương đưa cho cô, ném bên người Kage.
Mọi người: “...........”
Một màn sự việc thình lình xảy ra đã làm cho tất cả mọi người ở hiện trường như ngẩn ngơ.
Ai cũng không nghĩ đến thời điểm như vậy, Diệp Sơ Dương cứ như thế mà nhanh chóng chế phục Kage. Hơn nữa lại là cách thức tàn bạo như vậy --------
Thật sự là như một người khác sinh ra vậy.
Mọi người đều trầm mặc, bỗng Túc Nhất mở miệng, “Cửu thiếu, nếu cậu mà là con gái thật, tôi cũng theo nhị gia cùng nhau phát sóng trực tiếp ăn phân.”
Diệp Sơ Dương: “.......”
“Tôi cũng vậy.” Trước sự bất lực và hết sức ngạc nhiên của Diệp Sơ Dương, Laura ở bên cạnh cũng gật gật đầu bồi thêm.
Diệp Sơ Dương: “...............” Tôi đây chờ các người ăn phân.
Sau một hồi trò khôi hài Diệp Sơ Dương rơi vào đường cùng, đúc kết lại mọi người đối với Cửu Thiếu của Diệp gia lại có ý nghĩ biến thái như vậy chứ.(chẹp chẹp, lắc đầu!)
Sau khi các vệ sĩ đem dọn dẹp sạch sẽ hết chiến trường, Diệp Sơ Dương bị Lục Cảnh Hành đưa tới một phòng.
Diệp Sơ Dương đứng nhìn một vòng xung quanh phòng, cuối cùng mở miệng, “Làm gì chứ? Tôi thật sự là bị bất đắc dĩ thôi, cho nên tôi mới xuất hiện ở chỗ này. Đóng cửa lại đánh tôi không tốt lắm đâu.”
Lục Cảnh Hành: “Đánh cậu! Mẹ nó, ai mà to gan dám đánh cậu, không bị cậu phế đi là may lắm rồi.”
Nói câu này, người đàn ông tức khắc cười lạnh một tiếng.
Nhưng thật ra da mặt của cái tên Diệp Sơ Dương này từ trước đến nay rất dày, sắc mặt đều không khỏi choáng váng một chút.
Tấm tắc.
Xem ra Lục Cảnh Hành có ý kiến thật sự lớn đối với cô.
Nhưng cô có biện pháp nào chứ?
Thành ra theo như lời cô, mặc kệ bề ngoài cô hợp tác với Kage như thế nào, hơn nữa cô cũng làm ra một trận nháo nhào như vậy.
Ai mà còn dám tin cô là con gái nữa?
Có một số việc chính là muốn lúc bất ngờ mới dùng tới.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương một chút áy náy trong lòng cũng không có.