Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 869



Vừa đi vào phòng bệnh, đã nhìn thấy Mạc Tử Nghiên sắc mặt hơi hơi tái nhợt dựa vào trên giường.

Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch xuất hiện ở trong phòng bệnh động tĩnh tuy rằng không thể nói là lớn lắm, nhưng cũng không phải nhỏ. Đặc biệt là ở tình huống hiện tại, một người nào tùy tiện tới đều sẽ khiến cho những người khác trong phòng bệnh chú ý đến.

Người đại diện của Mạc Tử Nghiên nghiêng đầu liền nhìn thấy đến đứng hai người đứng ở cửa một cao một thấp, sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, “Là Diệp Cửu thiếu đến.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu với cô, sau đó đem ánh mắt đặt Mạc Tử Nghiên trên người ở bênh cạnh, “Chị thế nào rồi?”

Ngay từ đầu lúc Diệp Sơ Dương nhận được tin tức, cũng chỉ là nghe nói đối phương bị thương, nhưng mà bị thương có nghiêm trọng hay không, Diệp Sơ Dương cũng không rõ ràng lắm.

Lúc này nhìn thấy Mạc Tử Nghiên, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt bộ dáng cũng không giống như người nửa chết nửa sống, cô nghĩ hẳn là không sao.

“Cũng còn tốt, canh axít kia may mà không hắt trên mặt tôi.” Mạc Tử Nghiên dựa vào trên giường, hữu khí vô lực nói một câu như vậy, sau đó chỉ chỉ vào cánh tay mình cho Diệp Sơ Dương thấy.

Chỉ thấy cánh tay kia bị băng vải băng bó lại, nhìn qua giống y như cái bánh chưng.

Tuy nói là bị thương, nhưng trên thực tế, Mạc Tử Nghiên kỳ thật cũng không quá quan trọng chuyện này. Cô buông cánh tay xuống, ý bảo người đại diện ra ngoài một chút.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và hai vị đại lão Diệp gia này.

“Cậu tới là được rồi, còn rủ theo Diệp tam gia đến làm gì?” Mạc Tử Nghiên có vài phần tò mò hỏi.

Có trời mới biết lúc cô thấy Diệp Tu Bạch xuất hiện ở trước mắt mình, đã có bao nhiêu kinh ngạc.

Chuyện này ngoài sức tưởng tượng.

Diệp Tu Bạch kia so anh trai cô còn bận rộn hơn, lúc này tới chỗ này thăm cô? Làm cho cô cảm thấy chịu cùng hổ thẹn.

Nhưng mà ——

Trên thực tế Mạc Tử Nghiên suy nghĩ nhiều quá rồi.

Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nhìn cô, dùng một loại ngữ khí vô cùng vô tội nói, “Tự chú muốn tới đây đấy chứ, có thể là lo lắng cháu trai mình một mình ra cửa vào buổi tối không an toàn lắm.”

Mạc Tử Nghiên: “……”

Cậu một đứa cháu trai buổi tối ra cửa không an toàn ——

Không an toàn sợ là đám người tìm phiền toái cho cậu đi?

Đối với câu nói không biết xấu hổ này của Diệp Sơ Dương, Mạc Tử Nghiên tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ, sau đó cô hừ một tiếng, “Cậu nếu là cừu con, khắp thiên hạ sói xám sợ đều là thỏ khoác da sói mà thôi.”

Nói xong câu đó, ánh mắt Mạc Tử Nghiên lơ đãng nhìn trên người đàn ông kia xoay một chút, sau đó lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, “Giống như cũng không phải. Người bên cạnh kia nhất định là con sói chính thức.”

Diệp Sơ Dương: “…… Chị có phải hay không cho rằng chú ấy không nghe thấy?”

Mạc Tử Nghiên: “……” Thật xấu hổ quá đi.

Trong không khí có vẻ vô cùng xấu hổ này, cửa phòng bệnh lại lần nữa được mở ra. Trong phòng mấy người đồng thời quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới đúng là một thân quân trang màu đen bạc Mạc Đình Xuyên.

Ánh mắt của Mạc Đình Xuyên đầu tiên là chuyển động trên người em gái nhà mình một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, hắn nhìn về phía Diệp Tu Bạch, nhướng mày hỏi, “Như thế nào, không yên tâm nhóc nhà cậu, nên buổi tối còn cùng nhau tới à?”

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cũng không nói chuyện, chỉ là nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, ý tứ trong mắt tương đương cậu nói đúng rồi đó.

Thấy thế, khóe miệng Mạc Tử Nghiên run rẩy một chút, chỉ có mỗi cô cảm thấy Diệp Tu Bạch vì mình mới tới đây.