Do đó, ai cũng suy nghĩ như vậy, nên không ai nghĩ rằng mình đã vô tình bỏ lỡ một sự thật có thể gây sốc cho tất cả mọi người.
Trong mấy ngày kế tiếp, tuy rằng Mạc Tử Nghiên cũng không còn vấn đề gì nữa, nhưng như cũ bị Mạc Đình Xuyên yêu cầu ở lại bệnh viện. Vì phòng ngừa người bạn tốt của mình ở bệnh viện quá nhàm chán, nên thỉnh thoảng Diệp Sơ Dương vẫn đến bệnh viện để đảm nhận vai trò một người hộ lý rất tận tâm.
Điều này khiến cho Mạc Tử Nghiên vô cùng cảm động.
Đương nhiên, cũng làm Diệp Tu Bạch cảm thấy rất vui mừng.
Lúc trước Diệp Tu Bạch tự mình cảm thụ một chút thời điểm Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên ở cùng nhau, sau đó nghe được những lời Diệp Sơ Dương nói anh đã sốc đến mức nào.
Thành thật mà nói Diệp Tu Bạch liền cảm thấy ngẫu nhiên đem thằng nhóc con nhà mình ở cùng một chỗ với Mạc Tử Nghiên, kỳ thật cũng xem như là một chuyện tốt. Tốt xấu gì cũng có thể nâng cao ý thức của tiểu tử nhà mình.
Hôm nay, Diệp Sơ Dương đến bệnh viện như thường lệ, vừa đẩy cửa bước vào kết quả lại ngoài ý muốn phát hiện trong phòng bệnh ngoại trừ Mạc Tử Nghiên cùng quản lý của cô ấy là Lưu tỷ, thế nhưng còn có mấy người lạ.
Mấy người trong số họ, có một mười mặc trang phục trang trọng, một người đang cầm máy quay video, rõ ràng đó là một đám phóng viên.
Nhìn thấy một tình huống như vậy, Diệp Sơ Dương không khỏi chớp chớp mắt, sau đó đem tầm mắt đặt ở trên người Mạc Tử Nghiên.
Mạc Tử Nghiên chú ý đến ánh mắt của cô, nhanh chóng ra kí hiệu với tên phóng viên đang ngồi bên mép giường. Sau đó cười hỏi: “Diệp Tử, sao cậu lại tới nữa? ”
“Nghe lời chị của chị dường như rất ghét bỏ tôi. Ài… Cuối cùng cho chị một cơ hội đem lời vừa nãy lặp lại lần nữa?” Diệp Sơ Dương nói.
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên nhịn không được trợn trắng mắt, cô vừa bực vừa buồn cười nói, “ Không phải sao? Hiện tại ngoại trừ bác sĩ ở bên ngoài, người tôi thấy nhiều nhất không phải là cậu sao?”
Nói xong, Mạc Tử Nghiên còn bày ra một cái tư thế khá bất đắc dĩ. Chỉ là ngay sau đó, cô cũng đã nháy mắt, cười tủm tỉm tiếp tục hỏi: “Cho nên hôm nay Diệp công tử lại mang món gì ngon cho tôi vậy?”
Diệp Sơ Dương “………..”
Bởi vậy mới nói, bàn về độ không biết xấu hổ nhất trên thế giới, không thể nghi ngờ đó là Mạc Tử Nghiên.
Gia hỏa này vừa rồi còn ghét bỏ cô xuất hiện quá nhiều trước mắt đối phương, kết quả bây giờ lại trở mặt thèm nhỏ dãi đồ ăn cô mang đến?”
Diệp Sơ Dương tức khắc trợn trắng mặt, nhưng vẫn là cầm đồ ăn trong tay đưa qua.
Từ khi Diệp Sơ Dương đến thăm cô lần đầu tiên, cậu đã mang theo sủi cảo. Lần sau miễn là Diệp Sơ Dương đến, cậu chắc chắn sẽ mang cho cô nhiều loại thức ăn khác nhau.
Không thể không nói, tay nghề của người bạn nhà cô này thực sự là không ai sánh bằng.
Một bên đám phóng viên nhìn tình cảnh này trước mặt họ, quả thật có chút ngoài ý muốn.
Tuy nói ngay từ đầu thời điểm Diệp Sơ Dương tiến vào, trong giọng nói của Mạc Tử Nghiên đều là bất đắc dĩ cùng ghét bỏ, nhưng là trên thực tế ai cũng có chung cảm giác cô là thực sự vui vẻ. Lúc này lại càng không phải nói tới.
Sau khi nhìn thấy các món ăn mà Diệp Sơ Dương mang tới lại còn vui vẻ như lên tận trời mây.
Mối quan hệ giữa Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên thực sự rất tốt, được không hả?
Cũng không biết những tin tức chết tiệt ở trên mạng là từ đâu truyền ra.
Nghĩ đến đây, phóng viên dừng ánh mắt trên người Diệp Sơ Dương với ý cười nhợt nhạt.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương tất nhiên là không có khả năng nhắm mắt làm ngơ, trên mặt cũng theo đó lộ ra một nụ cười.
Diệp Sơ Dương lại đến bên cạnh Mạc Tử Nghiên, nhìn về phía đám phóng viên nói: “ Xin lỗi, nhưng có thể để người này ăn cơm trước được không?”