Để kệ Diệp Sơ Dương ở trước ghế sofa, Diệp Tu Bạch đi làm việc riêng của mình.
Cùng ngày, Diệp Sơ Dương ở trong văn phòng của của tịch tập đoàn Diệp thị, nghe nói ngay cả bữa trưa cũng không có thời gian ra ngoài ăn, mà ăn luôn ở trong văn phòng.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Diệp lão gia tử cùng với những người có tâm.
Mà trên thực tế, Diệp Tu Bạch đứng ở đầu giường của phòng nghỉ, nhìn thiếu niên đang nằm ngủ rất ngon trên giường, đôi mắt phượng hiện ra tia bất lực.
Lúc trước không biết là ai đã nhanh chóng hứa là sẽ đáp ứng yêu cầu, còn mạnh miệng tuyên bố sẽ như anh mong muốn.
Kết quả thì -----
Còn không biết cái tên nhóc này có xem tài liệu trong một giờ hay không, đã kêu mệt liền đi đến phòng nghỉ để ngủ.
Đến nỗi đến giờ cơm trưa.
Cơn buồn ngủ ập đến, liền chỉ muốn nằm ngủ mà không muốn bước xuống.
Tưởng tượng đến đây, ánh mắt bất lực trong mắt Diệp Tu Bạch càng thêm tăng lên. Nhưng mà trước mắt người này rốt cuộc cũng chính là tên nhóc nhà mình, nên anh cũng chỉ có thể để kệ cô mà thôi.
Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là, Diệp Tu Bạch không tin cái tên nào đó khi đã hứa với anh rồi, sau đó lại quay đầu liền đem chuyện này coi như không có việc gì.
Đây không phải là phong cách của Diệp Sơ Dương.
Sự thật chứng minh, Diệp Tu Bạch không hổ là Diệp Tu Bạch, thực sự là rất hiểu Diệp Sơ Dương.
Vào giờ tan tầm, Diệp Sơ Dương vẫy vẫy ngón tay với chú út nhà mình, cười tủm tỉm với đối phương, “Cháu đã nắm được hết rồi. Chú út về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé.”
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương liền mở cửa chiếc Ferrari đỏ rực đi Truy Quang.
Truy Quang trong miệng Diệp Sơ Dương là một nơi trong trung tâm thành phố, là một quán bar có tiếng ở đế đô.
Ông chủ đứng sau quán bar này là ai thì không ai biết, nhưng tất cả mọi người đều biết quán bar này không thể chọc vào.
Đã từng có một sự việc xảy ra như thế này.
Nghe nói có một vị khách nữ có địa vị cao vào quán bar liền bắt phục vụ cùng cô một đêm xuân một lần, nhưng phục vụ của quán bar nhất quyết từ chối. Bị quê mặt, vị khách nữ kia liền tuyên bố muốn đập phá quán bar, làm cho Truy Quang này không thể tồn tại trong đế đô.
Nhưng sự thật là, vài ngày sau thấy vị nữ khách kia bị vào tù vì tội danh tham ô.
Từ sau khi chuyện này xảy ra, tất cả mọi người biết đứng đằng sau Truy Quang chính là đại BOSS quyền cao chức trọng, không thể trêu chọc vào.
Mà hôm nay Diệp Sơ Dương sở dĩ đi Truy Quang, rồi có người hỏi cô.
Đi vào cửa quán bar, Diệp Sơ Dương lắc lắc chìa khóa xe trong tay, chậm rãi bước vào trong. Liếc mắt nhìn một cái, bên trong quán bar cực kỳ náo nhiệt, vũ nữ và khách điên cuồng vặn vẹo thân mình.
Nhưng dù là nơi nào náo nhiệt đi chăng nữa cũng sẽ có một góc yên tĩnh.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương xẹt qua bên trong một góc, đang lúc nhìn thấy bóng dáng người ngồi trên cái ghế dài, đáy mắt cô có vài phần ý cười. Cô bước hai chân thon dài, hướng tới người kia mà đi.
Nhưng cũng đúng lúc này, trước mắt cô bỗng nhiên thoảng qua một bóng người, đó là một nhân viên phục vụ, đôi tay đang nâng một cái khay, xém chút nữa thì đụng vào ngực Diệp Sơ Dương.
May mắn thay, thiếu niên đã lùi lại một bước với tốc độ rất nhanh.
Diệp Sơ Dương đã đứng yên, thậm chí còn vươn một tay, giúp nâng chiếc khay đang đong đưa. Vẫn luôn chờ đến khi chiếc khay ổn định, Diệp Sơ Dương mới ngẩng đầu lên.
Hôm nay cô không trang điểm, chỉ là Diệp Sơ Dương.
Theo động tác ngẩng đầu của cô, một gương mặt tinh xảo tức khắc xuất hiện trong mắt nhân viên phục vụ.
Cô nhẹ nhàng cười, đôi mắt đào hoa theo quán tính nheo lại, dưới ánh đèn lại thêm vạn lần phong tình, nói “Cậu có sao không?”