"Đúng vậy, chính là ý của con." Ý cười trên mặt Bách Minh Nguyệt tăng thêm vài phần, sau đó nhìn chăm chú con mắt hoa đào lóe ra vẻ tò mò của Diệp Sơ Dương, từng chữ từng chữ nói: "Mẹ biết con cũng không có kí hợp đồng với công ty Hoàn Cảnh, cho nên muốn hỏi ý con một chút, con có hứng thú tới công ty của mẹ không?"
Sau khi Diệp Sơ Dương nghe được lời này, cặp mắt hoa đào hẹp dài kia nhanh chóng hiện ra một chút ý cười.
Nhưng cũng nhanh chóng, ý cười này liền biến mất không đấu vết.
Không thể không thừa nhận, Bách Minh Nguyệt nghĩ rất khá.
Biết Hoàn Cảnh đã nâng Diệp Sơ Dương tới một vị trí cao như vậy. Có trời mới biết Diệp Sơ Dương cô hiện giờ ở trong giới có thể xem như là một ngôi sao lớn Tăng thêm nhiều fans hâm mộ, số lượng lớn, nếu thật sự đem cô thu làm nghệ sĩ dưới trướng, lợi ích thu được chắc chắn là rất lớn.
Hơn nữ Bách Minh Nguyệt hợp tác với Khải Trạch cùng giải trí Tinh Quang, rất nhanh sẽ xuất hiện thế lực mới trong ngành giải trí.
Nghĩ như vậy mà nói, áp đảo Hoàn Cảnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương thật sự muốn dựng thẳng một ngón tay cái cho người phụ nữ trước mặt này.
Chẳng qua, cuối cùng Diệp Sơ Dương chỉ là hạ liễm con ngươi suy tư trong chốc lát, sau đó hướng mắt về phía Bạch Minh Nguyệt mà lắc đầu, cô chú ý tới lúc cô lắc đầu, trong nháy mắt ánh mắt Bạch Minh Nguyệt liền lạnh lẽo.
Nhưng mà Diệp Sơ Dương không thèm để ý chút nào, trên mặt chỉ là dáng vẻ tươi cười nói: "Mẹ, chuyện này con không thể đồng ý."
"Vì sao?"
"Con tất nhiên là vì mẹ mà suy xét. Hiện tại chú út nguyện ý đối tốt với con, nhưng đó là bởi vì con trong mắt hắn chỉ là một con rối thôi. Tuy rằng con xác định thân phận Cửu thiếu của Diệp gia, nhưng mà con một lòng đắm chìm trong giới giải trí, cái này đối với chuyện hắn muốn cầm quyền Diệp gia không tạo được ảnh hưởng chút gì. Nhưng nếu bây giờ con tới công ty của mẹ, dựa vào trình độ thông minh của hắn, lập tức có thể nghĩ con đây là phản kháng."
Sau khi nói xong hai chữ cuối cùng, Diệp Sơ Dương tạm dừng một chút, uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Như vậy, lúc trước con vì mê hoặc hắn mà giả vờ ngoan ngoãn đã có thể không còn gì nữa."
Khi Diệp Sơ Dương nói ra những lời này, ngôn ngữ cùng thần sắc đều có vẻ rất nghiêm túc. Phảng phất, cô rất nghiêm túc suy nghĩ vì mình và Bách Minh Nguyệt.
Nhưng mà bây giờ Diệp Tu Bạch mà ở đây, tất nhiên sẽ cảm thấy nhóc con nhà hắn thật sự rất nghiêm túc rất đứng đắn mà nói hươu nói vượn.
Ít nhất, Bách Minh Nguyệt cảm thấy như vậy.
Liền như vậy trong vài phút ngắn ngủi, ánh mắt Bách Minh Nguyệt nhìn Diệp Sơ Dương trở nên không giống nhau.
Bà đem đề tài vừa rồi bỏ qua một bên, ý tứ hàm súc không rõ nhìn Diệp Sơ Dương, thấp giọng nói: "Tiểu Cửu, con bây giờ không giống với lúc trước. Trước kia lúc mẹ tới tìm con, con chưa từng nói như vậy."
Nghe một câu như thế, trên mặt Diệp Sơ Dương vẫn như cũ một biểu cảm. Dù là cô biết rõ đây chỉ là một câu thăm dò của Bách Minh Nguyệt, nhưng cô vẫn bình tĩnh như trước nói lời bịa đặt: "Đại khái là có thể đã hiểu tư vị của quyền lực, liền đối với nó thực tủy biết vị, rốt cuộc không vứt bỏ được."
Từ xưa đến nay, có thể vứt bỏ quyền lực có được mấy người.
Câu trả lời của Diệp Sơ Dương, làm cho Bách Minh Nguyệt lập tức vô cùng tin tưởng vào"con trai" đang chém gió của mình.