Lăng Tĩnh lúc hai mươi tuổi đã kết hôn một lần, là một đạo diễn.
Về sau vị đạo diễn này trong lúc đóng phim lại có người khác, vì thế Lăng Tĩnh cứng rắn lại bị đuổi ra khỏi nhà.
Khi Lăng Tĩnh hai mươi tám tuổi thì kết hôn lần thứ hai, đối tượng là một phú hào. Lúc ấy bà sinh cho người ta một đứa con, kết quả nghênh đón bà lại chỉ là phí chia tay một trăm triệu.
Lần hôn nhân thứ ba này cũng chính là chồng bây giờ của Lăng Tĩnh, đã được một thời gian. Đối tượng kết hôn một tiểu thịt tươi, so với bà nhỏ hơn mười tuổi, nhưng tục truyền nghe được, tình cảm của hai người rất tốt, đến truyền thông cũng suy đoán, nói là một đoạn hôn nhân này của Lăng Tĩnh đại khái có thể đi đến cuối đời.
Với cách nói này, bản thân Lăng Tĩnh cũng đã gật đầu thừa nhận.
Nói về Lăng Tĩnh, thì sinh hoạt cá nhân so với kĩ thuật diễn càng đặc sắc hơn, làm cho người ta thảo luận nhiều hơn nữa về diễn viên này.
Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn về phía có người phụ nữ đi về phía mình, ánh mắt lóe lên một cái.
Không thể không thừa nhận, Lăng Tĩnh bảo dưỡng rất tốt.
Vừa nhìn thấy, Lăng Tĩnh đóng vai cô nương thích Nghiêm Cảnh Ca không có vấn đề gì. Không nghĩ tới, lại là diễn vai mẹ của Nghiêm Cảnh Ca.
Cái này không khỏi làm Diệp Sơ Dương cảm thấy, diễn viên gạo cội trước mắt Lăng Tĩnh này, ở phương diện nào đó cũng gần như tương tự với Bách Minh Nguyệt.
Ví dụ như, hôn nhân thất bại, cùng với việc rất cao ngạo.
Lúc Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm vào Lăng Tĩnh, Nhiếp Tử Diệu cũng đăm đăm nhìn bà, thừa dịp Lăng Tĩnh còn chưa đi đến trước mặt hai người, Nhiếp Tử Diệu vươn tay chọc chọc cánh ta Diệp Sơ Dương, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi nói này Diệp Sơ Dương, cậu có cảm thấy bộ dạng tiền bối Lăng Tĩnh không dễ thân thiết."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhếch mí mắt, cho Nhiếp Tử Diệu một cái cười như không cười, sau đó không rõ ý tứ mà nói một câu: "Xem ra lúc này hành trình quay phim sẽ không dễ dàng."
Nhiếp Tử Diệu: "..."
Nghe Diệp Sơ Dương nói những lời này, Nhiếp Tử Diệu cái gì cũng đã biết.
Xem ra tư tưởng của Diệp công tử cũng giống hắn.
Khi hai người tiến hành trao đổi ánh mắt, Lăng Tĩnh cũng đi tới trước mặt hai người.
Thân là một tiền bối, Lăng Tĩnh đúng là vẫn luôn duy trì một phần cao ngạo, chú ý tới lúc Nhiếp Tử Diệu và Diệp Sơ Dương trao đổi ánh mắt, hoàn toàn coi như không phát hiện, cũng không hề có ý tứ muốn chào hỏi với hai người.
Đây thật ra cũng hành vi bình thường.
Dù sao dựa theo địa vị già trẻ, Lăng Tĩnh không cần chào hỏi cùng hai vị tiểu bối.
Nhưng mà, Lăng Tĩnh có thể làm ngơ Diệp Sơ Dương cùng Nhiếp Tử Diệu, Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu lại không thể. Lúc này, sau khi hai người liếc nhau, lập tức từ trên ghế đứng lên, sau đó nhao nhao khom lưng với Lăng Tĩnh, cười nói: " Chào tiền bối."
Vẫn luôn chờ nghe hai tiếng tiếp đón, Lăng Tĩnh khó khắn lắm đem ánh mắt đặt ở trên người hai hậu bối trẻ tuổi.
Sau khi gật đầu với hai người, Lăng Tĩnh ánh mắt nhìn Diệp Sơ Dương, thanh nhạt nói: "Tôi may mắn được gặp mẹ của cậu một lần, quả nhiên con giống mẹ, thật xuất sắc."
Nghe vậy, vẻ tươi cười trên gương mặt trắng nõn tinh xảo của Diệp Sơ Dương tức khắc sâu thêm mấy phần.
Cô cười nhẹ một tiếng: "Cảm ơn tiền bối khích lệ."
Đoạn Kiệt một bên nhìn thấy bộ dáng Cửu tiểu thư như vậy thì cười khanh khách, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống dưới đáy lòng cảm khái một tiếng.
Cửu thiếu nhà bọn họ không hổ là diễn viên, kĩ thuật diễn này thật sự tốt.