Đoạn Kiệt nhìn thấy Nhiếp Tử Diệu phản ứng kịch liệt như vậy, nụ cười trên mặt càng thâm thúy thêm vài phần.
Suy nghĩ một chút, anh ta vẫn nhắc nhở một câu, "Chỉ có điều, mặc dù tính tình của Lăng Tĩnh không được người ta thích lắm, nhưng mà kỹ năng diễn của cô ấy cũng không tệ lắm, hơn nữa thái độ rất tốt."
Ý tứ chính là, làm cho hai người Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu kiềm chế một chút.
Dù sao, tiền bối như Lăng Tĩnh cũng sẽ không nhàn rỗi không có chuyện gì làm đi làm khó hai tiểu bối.
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Đoạn Kiệt, Nhiếp Tử Diệu liền cười đáp một tiếng.
Sau khi ba người tùy ý nói mấy câu, giọng Diệp Sơ Dương vang lên lần nữa, cô quay đầu nhìn về phía thanh niên bên cạnh, nhíu mày hỏi, "Đúng rồi, ngày hôm nay nữ diễn viên diễn Cố Phù Hoa không tới, cậu có biết là ai không?"
"Diễn Cố Phù Hoa..." Nhiếp Tử Diệu nháy mắt một cái, cuối cùng lắc đầu, "Không biết, nhưng nghe nói là sinh viên chính quy. Cậu cũng biết, dựa vào tính tình đạo diễn Tả Học Đồng, hầu như đều chọn sinh viên chính quy."
Đúng như thế.
Không kể là Diệp Sơ Dương hay Nhiếp Tử Diệu, tất cả đều là sinh viên chính quy chính thức.
Chẳng qua là, đám người Nhiếp Tử Diệu đã tốt nghiệp, nhưng còn Diệp Sơ Dương ——
Ngay cả trường học đều không đi được mấy lần. Sinh viên chính quy có thể học được gì đó, hình như cũng không học được cái gì.
Nhưng mà, dùng lời của Từ Đại Lực mà nói, Diệp Sơ Dương có linh tính diễn viên như vậy, rèn luyện kỹ thuật diễn trong khi quay phim cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.
"Cuối cùng là ai, chờ tới nghi thức khai máy ngày mai sẽ biết." Nhiếp Tử Diệu nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu..
Ngày thứ hai, tại nghi thức khai máy, Diệp Sơ Dương cũng đã biết vị nữ diễn viên chưa từng lộ diện này là ai.
Cùng trường với Diệp Sơ Dương, nhưng trên Diệp Sơ Dương hai khóa.
Trương Văn Cẩn.
Khi Nhiếp Tử Diệu nhìn thấy Trương Văn Cẩn, không khỏi tấm tắc hai tiếng, anh và Diệp Sơ Dương đang đứng ở trong góc nhỏ, theo tầm mắt của hai người, có thể thấy rõ ràng mọi người ở đây.
Bây giờ, Nhiếp Tử Diệu đương nhiên cũng thấy rõ ràng khuôn mặt Trương Văn Cẩn.
Anh ta dùng cùi chỏ huých Diệp Sơ Dương, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Mẹ cậu tính dựa vào bộ phim này cấp cho các công ty khác một chút nhan sắc sao?"
Nhìn quanh đoàn phim này, nhắc tới cũng thật là đáng sợ.
Nữ chính và nữ thứ, cũng chính là Trương Văn Cẩn và Lăng Tĩnh, hai người họ đều thuộc Hành Nguyệt truyền thông. Hơn nữa Diệp Sơ Dương tuy rằng không phải là nghệ sĩ dưới trướng Hành Nguyệt truyền thông, nhưng mà cũng không ngăn nổi quan hệ giữa Diệp Sơ Dương và chủ tịch của Hành Nguyệt truyền thông.
Nếu như bộ phim 《 Khúc Chung Nhân Vị Tán 》 này thực sự nổi tiếng, đến lúc đó Hành Nguyệt truyền thông sẽ kiếm được không ít danh tiếng.
Hơn nữa ——
Nhiếp Tử Diệu nâng cằm trầm tư một chút, cuối cùng vẫn nói, "Ôi chao, tôi vẫn chưa nói cho cậu một chuyện này."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền liếc đối phương một cái.
Cái nhìn này, cũng làm cho Diệp Sơ Dương thấy rõ ràng biểu tình hỗn loạn trên mặt Nhiếp Tử Diệu. Cô sửng sốt một chút, hình như cũng có cảm giác lời nói kế tiếp của Nhiếp Tử Diệu có vấn đề.
Cô nháy nháy mắt với đối phương, "Cậu nói đi."
"Tôi nói nha." Nhiếp Tử Diệu sờ sờ mũi của mình, sau đó thấp giọng nói, "Trước kia người của Hành Nguyệt truyền thông tới tìm tôi, hỏi tôi có hứng thú gia nhập công ty bọn họ không."
Diệp Sơ Dương: "... Vậy cậu nói sao?"
Nhiếp Tử Diệu: " Tôi tưởng rằng bọn họ là bán hàng đa cấp. Sau đó tôi từ chối rồi."