Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 912



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nho Mỹ.

11871

Nghe vậy, thanh niên chớp chớp mắt nhìn Diệp Sơ Dương, sau đó kéo khóe miệng, tựa hồ muốn lộ ra một nụ cười. Nhưng thay vào đó là khóe miệng bị rách động đến mấy vết bầm đen mang theo tơ máu trên mặt hắn, đau đến mức cậu ta lập tức thoáng co quắp một phát.

Thanh niên lấy tay che khóe miệng, thấp giọng nói: "Tôi là Hằng Càng."

Hằng Càng.

Cái tên này, giống như hơi quen thuộc.

Sau khi Diệp Sơ Dương suy nghĩ nhanh chóng một lần, liền hướng tới trước mặt thanh niên gật đầu: "Hằng Càng, cái tên này không tồi. Nhưng mà, hôm nay có chuyện gì xảy ra với cậu? Sao lại bị những người đó truy đuổi?"

Vấn đề Diệp Sơ Dương hỏi cũng coi như là tư mật.

Nhưng với tư cách là một ân nhân cứu mạng, hỏi tình huống rõ ràng chính xác cũng coi như là một điều rất bình thường.

Hiển nhiên, Hằng Càng rất rõ điểm này.

Cậu ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt, giật giật môi lại sửng sốt không nói được gì.

Xem cái kiểu này, phảng phất đối với sự việc vừa rồi có ẩn tình gì đó khó nói ra.

Diệp Sơ nheo đôi mắt hoa đào hẹp dài, ánh đèn chiếu xuống ánh mắt không rõ được thần sắc. Cô chẳng qua là yên tĩnh nhìn đối phương, yên lặng đợi đối phương trả lời.

Đợi cả buổi, như cũ không thấy Hằng Càng có ý tứ trả lời vấn đề.

Diệp Sơ Dương ngay lập tức cười nhạo một tiếng, cô nói: "Nếu như cậu không muốn nói vậy thì coi như xong, thời gian cũng không còn sớm, tranh thủ thời gian về nhà nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, thiếu niên quay người hướng về phía quán đồ nướng đi đến, thuận tiện vung tay vẫy vẫy với Hằng Càng, rời đi không chút lưu tình.

Hằng Càng vẫn ở tại chỗ, nhìn bóng lưng của đối phương, không khỏi cắn môi theo bản năng.

Cậu ta...

Cảm giác, cảm giác giống như Diệp Sơ Dương đang tức giận.

Nhưng mà, nổi giận cũng bình thường, thuộc về nhân chi bình thường, rõ ràng vừa rồi là Diệp Sơ Dương cứu hắn, nhưng mà bây giờ hắn lại gạt đối phương, đúng là không quá mà nói.

Nhìn bóng lưng trước mắt càng thêm xa, Hằng Càng rốt cuộc cũng mở miệng.

Hắn hô: "Cậu đừng đi, cậu muốn rõ cái gì, tôi đều nói cho cậu biết."

Đột nhiên nghe một câu như thế, bước chân Diệp Sơ Dương thoáng dừng một chút, cô xoay người, đôi mắt hoa đào hẹp dài nhiễm vài phần tâm tình vui vẻ.

Cô cười với Hằng Càng: "Hằng Càng, đây là việc của cậu. Cậu không nói cho tôi cũng không có liên quan gì. Tôi cũng chỉ bởi vì quan hệ của chúng ta mà quan tâm cậu một chút thôi. Không cần cưỡng ép chính mình."

"Tôi không có." Hằng Càng hạ con ngươi, thấp giọng nói: "Tôi chỉ cảm thấy tôi giống như trò hề bị cậu thấy được, có chút mất mặt mà thôi. Cậu cao cao tại thượng như vậy, mà giờ phút này tôi lại giống như con kiến."

Hằng Càng nói mấy chữ cuối cùng rất nhỏ nhẹ, thế nên Diệp Sơ Dương hình như không nghe được.

Nhưng mà, đó cũng không phải là mấu chốt.

Hạ quyết tâm muốn nói cho Diệp Sơ Dương biết đã xảy ra chuyện gì, Hằng Càng thất tha thất thểu đi tới phía sau Diệp Sơ Dương, thấp giọng nói: "Tôi ở Truy Quang phạm lỗi, sau đó trốn ra được."