Nhiếp Tử Diệu tự cho lời nói của mình dường như không sai, song khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Sơ Dương cùng với trong lúc lơ đãng thấy gương mặt trắng của Hằng Việt đỏ lên, anh co quắp khóe miệng.
Hình như cuối cùng cũng ý thức được mình vừa mới nói gì.
Nhiếp Tử Diệu yên lặng cúi đầu, tuyệt vọng xoay người đi.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ tỉnh bơ cong cong môi.
Cũng đừng nói, câu này của Nhiếp Tử Diệu thật là thô bạo quá lẳng lơ, hoặc là cũng có thể nói là làm rối loạn luôn một đống rồi.
Vô hình trung lại là một kích trí mạng.
Thật là tủi thân cho đứa bé Hằng Việt này.
Diệp Sơ Dương ho khan một tiếng, vội vàng bỏ những ý tưởng không tốt trong đầu kia đi, sau đó giống như hết sức ghét bỏ mà liếc Nhiếp Tử Diệu một cái, thấp giọng trấn an Hằng Việt mặt đang đen như mực kia, "Cái đó, Hằng Việt à, cậu ngàn vạn lần đừng để ý. Nhiếp Tử Diệu cậu ta không phải cố ý, người này nhanh mồm nhanh miệng, cũng không có ác ý gì."
Diệp Sơ Dương đã nói đến mức này, nếu Hằng Việt vẫn nghiêm mặt nữa thì cũng không nói nổi.
Hằng Việt này nhìn cũng trẻ tuổi, không khác Diệp Sơ Dương là bao, nhưng tính nhẫn nại cùng kiềm chế lại học được rất tốt.
Cậu ta hướng về phía Diệp Sơ Dương nhếch mép một cái, lộ ra một nụ cười hết sức gượng gạo, sau đó liền cúi đầu dùng giọng nói khàn khàn mang theo mấy phần ủy khuất, "Tôi biết, chẳng qua là anh ấy lo lắng cho cậu."
"Cậu biết thì tốt. Nếu không ngại, chi bằng nói cho chúng tôi biết ngươi phụ nữ kia rốt cuộc là ai?" Diệp Sơ Dương nhướn mày, sau đó dường như lại sợ Hằng Việt hiểu lầm mình xem náo nhiệt lại chê chuyện không đủ lớn, lại bổ sung một câu, "Nếu như là lời của người tôi quen biết, ngược lại, tôi có thể nói giúp một chút."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Diệu bên cạnh suy nghĩ nửa phút vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, dù sao Diệp công tử quen biết nhiều, người khác cũng không dám đắc tội cậu ta."
Diệp Sơ Dương: "..."
Bây giờ Diệp Sơ Dương có cảm giác rằng hôm nay Nhiếp Tử Diệu là một thần hỗ trợ hữu dụng.
Cô xoa mi tâm, lúc buông tay xuống lại che đi nụ cười yếu ớt trên khóe miệng kia.
Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu cùng khuyên giải, an ủi như vậy, Hằng Việt đương nhiên sẽ không không biết suy xét. Cậu hạ mắt, lông mi thật dài ở dưới ánh đèn khẽ run một chút, "Tôi không biết rõ lắm, chẳng qua là nghe được quản lí của Truy Quang gọi người đàn bà kia là "Bách phu nhân"."
Bách phu nhân?
Đột nhiên nghe được ba chữ này, nụ cười trên mặt Diệp Sơ Dương càng thêm thâm thúy, nhưng nụ cười như vậy cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Cô nhíu mày, còn chưa nói chuyện, đã nghe được giọng Nhiếp Tử Diệu vô cùng khiếp sợ nói, "Bách phu nhân? Diệp tử, mẹ cậu không phải là họ Bách sao?"
Nhiếp Tử Diệu theo bản năng liền nói ra một câu nói như vậy, sau khi nói xong lại phát hiện dường như có chỗ nào đó sai sai, lập tức im miệng.
Sau đó chớp mắt, hết sức vô tội nhìn Diệp Sơ Dương.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương lườm anh ta một cái, quay đầu nhìn về phía Hằng Việt, "Dáng vẻ bà ta như thế nào?"
"Dáng dấp rất đẹp, cho người ta một loại cảm giác hết sức cao ngạo." Hằng Việt trả lời như thế.
Nghe đến đây, Diệp Sơ Dương mà không đoán được gì thì thật không nói nổi.
Cô suy nghĩ một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở một trang web, tìm ba chữ "Bách Minh Nguyệt", khi hình trên web hiện ra, cô lại đưa cho Hằng Việt, lạnh nhạt hỏi, "Là bà ta sao?"