Diệp Sơ Dương giống như rất tuỳ ý, hơn nữa đề nghị nói ngừng Lăng Tĩnh vẫn nghe, nhất thời làm đối phương xấu hổ mà khẽ nhăn khóe miệng.
Lăng Tĩnh trăm triệu lần không nghĩ tới, Diệp Sơ Dương thật sự nghĩ kế cho bà.
Hơn nữa kế này vừa nghe giống như không có khuyết điểm gì. Mất tích, tìm không thấy người, không gọi cảnh sát thì còn làm gì?
Nhưng mà...
Thể loại chuyện bao dưỡng tiểu bạch kiểm nhưng tiểu bạch kiểm lại chạy mất cũng đi báo cảnh sát, có thể xấu hổ hay không chứ?
Biểu tình trên mặt Lăng Tĩnh cứng đờ trong nháy mắt, sau đó nói với Diệp Sơ Dương: "Vậy, tôi sẽ ở đây chờ hai ngày, nếu hắn ta nói không trở về, tôi sẽ đi báo cảnh sát."
Còn muốn đợi hai ngày?
Diệp Sơ Dương nghe vậy, lập tứ nheo mắt, sau đó không chút do dự tìm trong túi sách của mình lôi điện thoại ra, dùng một biểu tình nghiêm trọng cùng giọng nói hết sức nghiêm túc: "Tiền bối, tôi phải nói. Loại chuyện này chờ không được. Vốn dĩ vào cái ngày khi tôi tìm được Hằng Việt, cậu ta còn bị người đuổi theo mà đánh. Nếu lại chờ hai ngày, nói một câu khó nghe, không chừng chính là nhìn thấy xác của cậu ta.
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương không chút do dự, trực tiếp đương lúc có mặt Lăng Tĩnh, tại lúc đối phương không có đoán trước được cảm xúc, hết sức tốt bụng gọi điện thoại.
"Alo, chào ngài, là cảnh sát sao? Tôi muốn tìm mọi người giúp đỡ, sự việc là như thế này..."
Diệp Sơ Dương động tác cực nhanh nói một đống lời, hơn nữa còn không khách khí nói to, vì vậy tiếng nói của nhân viên tiếp tân bên kia cũng rất rõ ràng mà truyền tới tai của Lăng Tĩnh.
Nhân viên tiếp tân cảnh là sát là một cô gái, thanh âm dịu dàng, nghe được đúng là dễ nghe. Nhưng cái gọi là êm tai cũng chỉ tương đối mà thôi.
Ít nhất Diệp Sơ Dương vẫn cảm thấy tốt, chẳng qua Lăng Tĩnh ở một bên đang nghe nhân viên tiếp tân nói: "Được, ngài yên tâm, chuyện rắc rối này cảnh sát chúng tôi sẽ giúp ngài giải quyết." mấy chữ sau, cả khuôn mặt đen đến nỗi có thể đánh đồng với đáy nồi.
Lăng Tĩnh đơn giản nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Diệp Sơ Dương đưa ra đề nghị cho bà còn chưa tính, lại còn tốt bụng mà gọi điện thoại giúp bà.
Đây là đang làm cái gì?
"Diệp Cửu thiếu, cậu...?" Lăng Tĩnh động động môi, sắc mặt đen kịt, trong nội tâm lại mau vội muốn chết. Rốt cuộc cái chuyện này nếu chọc đến cảnh sát bên kia, đến lúc đó ảnh hưởng nhất định không nhỏ.
Nếu là người có tâm biết, vậy ảnh hưởng càng thêm nghiêm trọng.
Vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ kia, giờ phút này Lăng Tĩnh thật sự cũng chẳng quan tâm cái gì, vội vàng nói với Diệp Sơ Dương: "Diệp Sơ Dương, thật ra không cần phiền toái như vậy. Nếu như để cho Hằng Việt biết được tôi vì tìm cậu ta mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ không vui. Cậu cũng biết hiện tại cậu ấy huyên náo với tôi như vậy. Tôi thật sự không hi vọng cậu ấy sẽ vì chuyện này mà lần nữa giận tôi."
Mặc dù giờ phút này Lăng Tĩnh đối với Diệp Sơ Dương một loạt hành vi mười phần bất đắc dĩ cùng tức giận, nhưng mà thiếu niên trước mắt này có thân phận không tầm thường, bà tất nhiên không thể nói lời quá đáng, càng không thể cưỡng chế ngăn cản đối phương.
Bằng không đến lúc cái chuyện ẩn tình sau lưng bị Diệp Sơ Dương biết rõ đến sạch sẽ.
Chẳng qua là, ngươi vĩnh viễn cũng không thể bất tỉnh giả bộ ngu người.
Rõ ràng Diệp Sơ Dương tinh tường rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Cũng biết giờ phút này Lăng Tĩnh đặc biệt muốn ngăn cản hành vi của cô.