Ngoài việc buôn bán vũ khí ra, Bách Minh Nguyệt còn làm một số chuyện khiến người ta ghê tởm.
Bách Minh Nguyệt có mấy cái nhà hội sở, làm những hoạt động sau lưng, nếu như mấy cái này bị phơi bày, cũng đủ để cho bà ta ngồi tù nửa đời còn lại.
Diệp Sơ Dương nhanh chóng xem hết tư liệu.
Ôn Phi Vũ ngồi đối diện, thấy đối phương buông tập tư liệu ra, cũng buông điện thoại xuống hỏi, “Cậu định thế nào?”
Ngay từ đầu, Ôn Phi Vũ chỉ cảm thấy Bách Minh Nguyệt không nên làm mẹ, đến khi xem xong tài liệu thì anh ta liền cảm thấy Bách Minh Nguyệt này được sinh ra đúng là một tội lỗi.
Thân là một người phụ nữ lại đi làm cho một người phụ nữ khác phải bán thân, loại hành vi này đúng là làm cho người ta giận sôi mà.
“Còn có thể định thế nào nữa, đương nhiên là cho bà ấy an hưởng tuổi già trong trại giam rồi.” Diệp Sơ Dương cười như không cười nói một câu, “Tôi nghe nói hình như gần đây bà ấy đang tìm luật sư? Vậy thì tôi cho bà ấy một cái lễ lớn đi. Xem như báo đáp công ơn dưỡng dục của bà ấy mấy năm nay.”
Sau khi nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương mới từ sofa đứng lên, sau đó xoay người rời đi.
Thời điểm cô muốn nhấc chân rời đi, Ôn Phi Vũ ở phía sau lại mở miệng, “Diệp Tử, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Nói đi.” Diệp Sơ Dương dưới chân tạm dừng một chút, cũng không có quay đầu, chỉ là lên tiếng.
“Dù cậu nói thế nào đi nữa, thì đó cũng là mẹ của cậu, cậu thực sự muốn làm như vậy sao? Nếu bị truyền thông biết được chuyện này là cậu cũng trộn lẫn 1 chân vào, đến lúc đó thanh danh của cậu thực sự sẽ bị hủy hoại. Thậm chí có khả năng cậu cũng sẽ giống như Bách Minh Nguyệt.”
Diệp Sơ Dương sau khi nghe Ôn Phi Vũ nói xong những lời này, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cậu ta.
Thiếu niên với khuôn mặt tinh xảo, nhưng trong đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc kia lại tràn đầy sự mỉa mai và trào phúng, “Tôi hiểu ý anh. Nhưng toàn bộ việc này đều là do bản thân mẹ ta Bách Minh Nguyệt chuốc lấy mà thôi.”
Chỉ tiếc cô không phải là.
Cho nên, không cần thiết phải hạ thủ lưu tình.
Diệp Sơ Dương cầm tư liệu trong tay, phất phất mu bàn tay với Ôn Phi vũ, sau đó nhấc chân rời khỏi quán cafe.
Ôn Phi Vũ đứng tại chỗ cau mày nhìn bóng dáng Diệp Sơ Dương, trong đầu toàn là câu nói có vẻ phá lệ đầy ý vị sâu sa của ông bạn tốt nhà mình.
Xem ra chuyện này không đơn giản như anh tưởng tượng như vậy.
*
Sau khi Diệp Sơ Dương rời khỏi quán cafe, liền về đến chung cư.
Giờ phút này, sự việc của Bách Minh Nguyệt thông qua internet mọi người trên toàn thế giới đều đã biết. Bách Minh Nguyệt đang ngồi đợi trong tù, các phóng viên phỏng vấn cũng không đến.
Nghĩ tới nghĩ lui, mọi người cũng giống như lúc trước, đều đem ánh mắt đặt lên người Diệp Sơ Dương.
Tất cả đều tụ tập ở phía trước chung cư số 9 Cảnh Huyền.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy những người trước mặt mình, ánh mắt hơi lập lòe một chút, sau đó liền cười nhạo một tiếng, “Ban ngày các vị thủ ở đây nhiều như vậy, cũng rất vất vả nhỉ. Có vấn đề gì liền nhanh đến hỏi đi.”
Các phóng viên tuy là đều đổ hết về chỗ này, nhưng bọn họ cũng không dám đảm bảo rằng Diệp Sơ Dương sẽ xuất hiện. Cho dù là có xuất hiện đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ không trả lời bọn họ.
Họ không hề nghĩ rằng, Diệp Sơ Dương lại nói chuyện dễ dàng như vậy?
Còn kêu bọn họ nhanh đến hỏi vấn đề đi.
Như vầy hoàn toàn không phải lẽ thường à.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng rốt cuộc vẫn là không kìm nén được nghi hoặc trong lòng lẫn tò mò, liền đem microphone nhắm ngay Diệp Sơ Dương.