Một giờ sau, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch hai người đứng trước trại giam ở đế đô.
Sau năm phút, một chiếc xe hơi màu đen cũng dừng lại bên người bọn họ.
Từ bên trong một người thình lình bước xuống chính là Diệp Hành Nhiên.
Diệp Hành Nhiên vừa bước xuống xe liền thấy được thằng nhóc nhà mình đứng cạnh một người đàn ông, đầu ông tức khắc hiện ra một chuỗi dài dấu chấm hỏi.
“Không phải chứ, hôm nay ta chỉ hẹn mình Tiểu Cửu thôi mà, sao chú cũng ở chỗ này?” Diệp Hành Nhiên mặt vô cảm bước tới chỗ người đàn ông, nếu ánh mắt có thể giết người, có khi Diệp Tu Bạch đã chết vô số lần.
Vốn dĩ Diệp Hành Nhiên thự sự cho rằng lúc này đây là thế giới của hai cha con nhà mình, ông cũng biết trong khoảng thời gian này Diệp Tu Bạch không có ở trong nước.
Nhưng mà.
Ha ha.
Diệp Hành Nhiên trợn trắng mắt, túm lấy tay Diệp Sơ Dương liền hướng tới trại giam mà đi.
Diệp Sơ Dương: “............”
Diệp Tu Bạch: “............”
*
Trong trại giam, vì lúc trước Diệp Hành Nhiên đã chào hỏi qua, nên lúc này đây khi ba người đến tự nhiên đi vào trong sẽ không hề có gì trở ngại.
Khi nhìn thấy Bách Minh Nguyệt đi ra tới, Diệp Sơ Dương theo bản năng cùng Diệp Tu Bạch liếc nhìn một cái, sau đó cô thấp giọng nói, “Ba, người đi trước đi.”
Nghe được những lời này Diệp Hành Nhiên có chút bất ngờ nhìn thoáng qua thằng con của mình, dường như không nghĩ tới Diệp Sơ Dương sẽ nói ra một câu như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại thì, so với trước kia, Diệp Sơ Dương đúng là đã thay đổi rất nhiều.
Ngoài ra, bây giờ nhìn vào biểu cảm của Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, ước tính những gì xảy ra trước đó, có khi Diệp Tu Bạch đều đã nói hết cho con của ông rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Hành Nhiên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, ông tươi cười đối với Diệp Sơ Dương, sau đó nâng chân bước đi vào trong phòng.
Kế tiếp một đoạn thời gian, trong phòng xảy ra chuyện gì, Diệp Sơ Dương cũng không biết.
Cô ngồi bên cạnh Diệp Tu Bạch, hai chân bắt chéo, đem đầu dựa lên vai anh.
“Chú út à, chú nói xem ba của cháu thực sự là một người khoan dung đúng không?”
Năm đó Diệp Hành Nhiên chịu cưới Bách Minh Nguyệt, sau đó liền nhẫn nhịn bà ta hai mươi năm.
Cũng nói trong thời gian hai mươi năm, Diệp Hành Nhiên không chỉ một lần muốn đem Bách Minh Nguyệt giết đi, nhưng là ông vẫn nhịn xuống.
Nghe được những lời nói của Diệp Sơ Dương, ánh mắt Diệp Tu Bạch hơi hơi lóe lóe, anh đạm thanh nói, “Cậu nói không sai. Nhưng mà tuy là trong hai mươi năm đó quả là một quãng thời gian dày vò ba cậu, nhưng ở một phương diện khác mà nói, hai mươi năm qua đối với Bách Minh Nguyệt cũng là dày vò.”
Bách Minh Nguyệt luôn luôn là người phụ nữ tự cao, cô ta cho rằng chính mình gả được cho Diệp Hành Nhiên đó là tìm được hạnh phúc rồi, kết quả Diệp Hành Nhiên lại lạnh nhạt cô ta hai mươi năm.
Trong hai thập kỷ, Diệp Hành Nhiên mỗi ngày đều lưu luyến một bụi hoa (ý là gái này gái nọ), dường như hoàn toàn quên mất mình còn có một phu nhân chính quy. Vì thế Bách Minh Nguyệt cũng trong thời gian này, đã chịu vô số sự xem thường và ghét bỏ của người đời.
Loại cảm giác này đối với Bách Minh Nguyệt mà nói không hề dễ chịu gì.
“Chú nói rất đúng. Nhưng hái hoa hai mươi năm, có đáng không?” Diệp Sơ Dương đứng dậy, quay đầu nhìn về phía người đàn ông, trong đôi mắt đào hoa liễu dài mang vẻ nghiêm túc dị thường.
Diệp Hành Nhiên cực kỳ hận Bách Minh Nguyệt, nhưng thời gian hai mươi năm qua Diệp Hành Nhiên đi hái hoa chỉ là để trả thù Bách Minh Nguyệt, đời người có bao nhiêu cái hai mươi năm chứ?
“Khi mẹ của cậu chết, ba cậu cũng đã chết rồi. Ông ấy sống đến bây giờ chính là vì cậu, và vì hận Bách Minh Nguyệt.” Diệp Tu Bạch nhìn cô, thấp giọng nói, “Đối với ông ấy, hai mươi năm này chính là đáng giá.”