Đột nhiên nghe một câu như thế, trên mặt Diệp Sơ Dương tức khắc tràn ngập dấu chấm hỏi.
Nữ giả nam trang là sự thật.
Nhưng lừa gạt tình cảm là cái ý gì?
Diệp Sơ Dương vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt nửa ngày, cuối cùng phát ra một câu, “Chú nói lại cho cháu nghe.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, mạnh mẽ hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ không phải?”
Diệp Sơ Dương: “Đây không phải mấu chốt.” Dứt lời, cô lại khẽ ngẩng đầu lên, kết quả vừa hay đối diện ngay cặp mắt phượng dài đầy mê hoặc của đối phương. Cạn lời, cô theo thói quen sờ sờ mũi, sau đó nhỏ giọng thỏa hiệp, “Được, giải thích thì giải thích.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng mà Diệp Sơ Dương cũng rõ ràng, tin vào trí thông minh của Diệp Tu Bạch, tùy tiện nghĩ ngợi cũng liền minh bạch hết, muốn cô giải thích chỉ là muốn nghe từ chính miệng cô nói ra mà thôi.
Thiếu niên vuốt mũi đem đại khái sự việc nói hết, đôi mắt đào hoa vô tội phá lệ nhìn về phía Diệp Tu Bạch.
Giờ phút này biểu tình trên mặt Diệp Tu Bạch thoạt nhìn giống như bình thường, nhưng từ tận đáy lòng Diệp Tu Bạch muốn đem tên đại ca Diệp Hành Nhiên này ra cho một cái thiên đao vạn quả.
Cho nên Diệp Hành Nhiên này từ đầu đến cuối là đang chê cười anh, ý này là sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Tu Bạch mở miệng hỏi một câu, “Cho nên ba của cậu đi đâu rồi?”
Diệp Sơ Dương: “.............” what?
Lúc này đề cập đến lão ba mình là cái ý gì đây?
Diệp Sơ Dương vẻ mặt bừng tỉnh nhìn người đàn ông, mà Diệp Tu Bạch cũng đang chăm chú nhìn xuống Diệp Sơ Dương, chậm rãi mở miệng nói, “Muốn đánh hắn.”
Diệp Sơ Dương: “Ya. Nhưng mà cháu cũng không biết ông ấy đang ở nơi nào, tìm được ông ấy hay không, phải xem vận khí của chú đi.”
Một câu nói vô tội, nhưng Diệp Tu Bạch lại có cảm giác tên nhóc nhà mình luôn nói tốt cho Diệp Hành Nhiên nhỉ.
*
Sau khi ăn cơm sáng xong, Diệp Tu Bạch cũng không đến công ty, chỉ ở trong thư phòng xử lý công vụ.
Còn lại Diệp Sơ Dương lười biếng dựa trên ghế sofa, gọi điện thoại cho Ôn Phi Vũ.
Sự việc của Bách Minh Nguyệt đã thuận lợi giải quyết, trong đó Ôn Phi Vũ giúp cô cũng không ít. Diệp Sơ Dương không có gì tốt để cảm tạ đối phương, chỉ là đem chính toàn bộ tài sản công ty dưới tay Bách Minh Nguyệt giao cho Ôn Phi Vũ.
Đối với quyết định này của Diệp Sơ Dương, Ôn Phi Vũ kỳ thật có chút kinh ngạc. Hắn thật sự không nghĩ rằng Diệp Sơ Dương lại hào phóng như vậy.
Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận một chút, kỳ thật cũng là.
Cái tính này của Diệp Sơ Dương, còn không phải là như vậy sao?
Mà Diệp Tu Bạch cũng rõ ràng điểm này, nên lúc này đây hoàn toàn không có ý kiến gì đối với cô. Đương nhiên cũng không ngoại trừ Diệp Tu Bạch chướng mắt những tài sản đó của Bách Minh Nguyệt.
Cùng Ôn Phi Vũ trò chuyện hàn huyên một lúc, Diệp Sơ Dương liền bắt đầu gửi tin nhắn cho chị em tốt nhà mình.
Ngoại trừ người trong nhà của Diệp Sơ Dương biết cô là con gái là thứ nhất, thì Mạc Tử Nghiên là người biết thứ hai.
Sau khi nhận Mạc Tử Nghiên nhận được tin nhắn của Diệp Sơ Dương, không chút suy nghĩ cô liền cầm điện thoại trực tiếp gọi điện cho Diệp Sơ Dương.
“Gì cơ? Thân phận con gái của em đã bị tên kia biết rồi ư? Sao đột nhiên lại như vậy? Xin hỏi hiện tại em có thể từ trên giường xuống dưới được không? Có cần chị tới hầu hạ em một chút không?”
Diệp Sơ Dương không mở loa, nhưng âm thanh của Mạc Tử Nghiên thật sự là quá lớn.
Lớn đến nỗi Diệp Tu Bạch đang nghiêm túc xem tài liệu cũng đều nghe được rành mạch.
Lập tức, anh ngước mắt nhìn ra chỗ Diệp Sơ Dương, biểu tình trên mặt anh để lộ ra ý tứ chỉ có một -------