Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên lập tức gật đầu, sau đó đẩy cửa đi vào.
Phòng bệnh này là phòng dành cho ba người, ba cái giường đều có người nằm.
Chỉ có điều, làm cho người ta khiếp sợ là, mọi người nằm trên giường đều bị dây thừng màu đen trói lại. Nhưng dù vậy, mấy người trên giường vẫn không ngừng ra sức giãy giụa.
Trong lúc Diệp Sơ Dương tiến lên từng bước vừa vặn nhìn thấy sĩ quan nằm trên giường gần cửa nhất xoay người lại. Một đôi mắt đầy tơ máu như thế nhìn chằm chằm cô.
Giống như, xuất hiện trước mặt hắn không phải con người, mà là một miếng thịt tuơi.
Nhìn thấy bộ dạng của người này như vậy, Mạc Đình Xuyên nhất thời nhíu mày. Trong vòng một tiếng ngắn ngủi, anh không nhớ rõ rốt cuộc mình đã nhíu mày bao nhiêu lần.
Chỉ là, bây giờ bộ dạng của mấy tên thuộc hạ này thật sự là làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
Trầm tư một chút, Mạc Đình Xuyên hỏi: “Diệp Cửu thiếu, có biện pháp không?”
Trong lòng Mạc Đình Xuyên cũng đã rõ, bộ dạng của mấy sĩ quan này thoạt nhìn không giống như là bình thường phát bệnh. Đối với những người không hiểu và mê tín, thì chính là trúng tà.
Vậy là, lúc này người có thể giải quyết được vấn đề thì chỉ có Diệp Sơ Dương.
Đương nhiên Diệp Sơ Dương biết giờ phút này Mạc Đình Xuyên đem hy vọng đặt lên người cô, lúc này cô cũng không có mưu tính gì, chỉ là trong tầm mắt của Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên, đi về phía người nằm trên giường.
Thấy thế, Mạc Đình Xuyên không chút nghĩ ngợi, lập tức duỗi tay ngăn cản cô.
Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ véo véo ấn đường: “Tôi sẽ không bị gì đâu. Còn bọn họ, tôi sẽ cẩn thận kiểm tra một chút.” Vừa nói, Diệp Sơ Dương dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Cậu cũng biết công việc của tôi cũng không phải là cái này, tuy đối với độc thuật có chút hiểu biết, nhưng không gọi là thông thạo.”
Đây là, cô phải xác nhận một chút.
Với lời nói của Diệp Sơ Dương, Mạc Đình Xuyên dường như có chút hiểu được lý do.
Lúc sau anh ta nhìn Diệp Sơ Dương gật đầu, lùi về chỗ Diệp Tu Bạch đứng, sau đó giống Diệp Tu Bạch, ánh mắt chặt chẽ khóa trên người thiếu niên, bọn họ sợ Diệp Sơ Dương lúc lơ đãng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Diệp Sơ Dương tiến lên, lại gần sĩ quan kia xem.
Nhìn thật kỹ, hết sức tinh tường có thể nhìn thấy trên vai của sĩ quan kia lộ ra bên ngoài xuất hiện rất nhiều cục máu ứ đọng. Máu ứ đọng này không lớn, nhưng số cục vẫn rất nhiều.
Nhìn qua tựa như sĩ quan này đã trải qua những trận ngược đãi giống nhau.
Trừ bỏ những cục máu ứ dọng bên ngoài, còn có một số vùng bất thường.
Ví dụ như tròng mắt của sĩ quan này có chút tối lại, chỉ là bất chợt nhìn thấy tối lại cũng không rõ ràng mấy mà thôi.
Cùng với…
Asnh mắt Diệp Sơ Dương dừng ở trên cánh tay của sĩ quan, nhiều năm rèn luyện thân thể, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, run lên run lên, nhìn qua có phần quái dị.
Mặc Đình Xuyên phía sau nhìn thấy thiếu niên chậm rãi đứng dậy, không chút do dự, liền mở miệng hỏi: “Thế nào?”
Trong tình huống chung, người bị hạ độc có vài đặc điểm đặc biệt.
Tình trạng cơ thể yếu đi, sẽ xuất hiện ảo thính giác, cơ bắp không bình thường nhảy lên, trên da có cảm giác côn trùng bò kết hợp với tròng mắt xuất hiện hắc tuyến.
Đó cũng là vì sao sĩ quan trẻ tuổi canh giữ ở bên ngoài nói với Mạc Đình Xuyên, những người này giống như nghiện ma túy.